(39) Chuyện kỉ niệm

730 96 18
                                    

"Cuối cùng cũng được về rồi!"

Tiểu Thất ngồi dựa lưng vào ghế và thở dài. Hôm nay cảnh quay kết thúc sớm hơn mọi khi nên cô cũng cũng thể kéo dài giấc ngủ của mình ra một chút rồi.

Cung Tuấn nhìn qua trợ lí của mình rồi cười nhẹ một tiếng. Anh lấy điện thoại ra xem thử. Hôm nay không có cuộc gọi nhỡ nào cả. Lòng cậu có chút trầm xuống.

Hôm nay là kỉ niệm một năm quen nhau của hai người, tính vào ngày nhận vai năm ngoái. Cung Tuấn có chút hoài niệm.

Thì ra một năm đã trôi qua rồi sao? Thời gian đã đi qua một năm nhưng thời gian hai người bên nhau cũng chỉ được hai phần ba trong đó. Cung Tuấn có chút chán nản. Nếu biết trước tương lai bộ phim này sẽ hot như vậy, cậu đã sớm chủ động ở bên anh sớm hơn rồi. Không cần chờ đến gần tháng trời quay phim rồi mới dám tới bắt chuyện.

Cung Tuấn trở về khách sạn. Lúc này cậu chỉ muốn mau chóng về phòng đóng cửa và gọi thật nhanh cho Trương Triết Hạn. Một ngày làm việc mệt mỏi như này khiến cậu chỉ muốn được nằm dài ra than vãn với anh. Tuy không thể trực tiếp ôm anh nhưng được nghe thấy giọng nói của anh thôi cũng đủ rồi.

"Kỉ niệm một năm vui vẻ!!!"

Một tiếng hô lớn vọng tới từ trong đám đông các fan đứng chờ ở trước khách sạn làm Cung Tuấn giật mình. Cậu vô thức bật cười nhưng rất nhanh đã cúi đầu xuống để che đi.

Thì ra đến cái ngày này mà fan họ cũng biết được sao?

Cung Tuấn nghĩ thầm.

Cậu có cảm giác fandom nhà mình giống như cái cục tình báo vậy. Cái gì cũng mò ra được.

Cung Tuấn trở về phòng, cậu đưa tay tính mở cửa, chợt, cậu khựng lại.

Liệu...có khi nào....

Bây giờ cậu mở cửa ra liền thấy anh chạy tới ôm cậu không? Hoặc khi cậu vừa bước vào phòng liền có người nhào tới ôm lấy cậu rồi cười thật lớn nói một câu mừng kỉ niệm một năm?

Có khi....

Haizz... Lấy đâu ra chuyện đó cơ chứ!

Cung Tuấn thở hắt ra một tiếng. Cậu tự cười nhạt rồi lắc đầu xua đi ảo tưởng ban nãy. Anh ấy giờ còn bận rất nhiều việc, lấy đâu ra thời gian đặt mua vé để bay về tận đây chứ?

Tuy lòng nghĩ chắc chắn như vậy nhưng khi trông thấy căn phòng lặng lẽ và trống không trước mắt, Cung Tuấn vẫn không khỏi hụt hẫng. Lễ kỉ niệm lại ở một mình...thảm thật đấy!

Cung Tuấn cười khổ. Cậu đóng khóa cửa phòng rồi đi tắm.

Bên ngoài khách sạn, bóng đêm đang dần buông nặng xuống. Ánh đèn đường hôm nay có gì đó ủ rũ hơn mọi khi, nó lẳng lặng chiếu xuống đất, vài đốm bụi sáng li ti bay lên không trung, hòa tan vào màn đêm.

Cung Tuấn rời khỏi phòng tắm, người quấn đúng một cái khăn ở thân dưới, tay cầm cái khăn khác lên lau tóc. Đúng lúc cậu vừa bước ra thì điện thoại bắt đầu kêu báo cuộc gọi đến. Cung Tuấn cũng hơi buồn ngủ nên không để ý xem đó là cuộc gọi gì, đến từ ai mà trực tiếp bấm nghe. Cậu cũng không cầm di động lên mà để yên nó trên bàn, tính bật loa ngoài.

[TUẤN HẠN] Lãng Lãng Đinh Kí Sự Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ