Chap 4: Cánh Rừng Ngày Hạ.

1.3K 162 20
                                    





Về cơ bản thì Hermione đang ngồi dưới một gốc cây ở trong cái rừng gần Phủ Malfoy. Không có gì để kể nhưng dù là mùa hạ, cánh rừng vẫn đủ lạnh lẽo để khiến một người trưởng thành, khỏe mạnh như Hermione phải sụt sịt mũi và lạnh cóng người lên. Trong túi xách của cô chỉ có vài bộ đồ mà cô mang theo từ lúc vào Bệnh Thất, tất cả đều không đủ ấm để cho cô có thể ngủ một giấc. Nơi này không có chim chóc, thú rừng, sinh vật huyền bí thì càng không, nhưng cô sợ khi tỉnh lại, mấy trang báo phù thủy sẽ lại chụp lén cô và bịa ra mấy cây truyện chỉ có người giời mới nghỉ ra nổi. Luôn làm việc trong bóng tối, nên đối với Hermione, cánh rừng đáng sợ này cũng không còn là vấn đề lớn, mấy cành cây cứ ríu rít trò chuyện với nhau qua cơn gió xuân càng làm cô an tâm hơn.

Nhưng vấn đề lớn hơn việc chết rét là bây giờ trong túi của cô, không có một mẩu bánh mì nào cả, mà cô đã không ăn trưa lẫn tối rồi.

"Lumos..." Hermione kiệt sức, tay cô run rẩy cầm cây đũa phép và ngắm nhìn ánh sáng đang chiếu lóe trên cây đũa. Ước gì bây giờ cô đang ở nhà Weasley, nơi bác Molly sẵn sàng nướng bánh cho cô, nơi cô có thể trò chuyện cùng Ginny và thư giãn với Ron và Harry. Nhưng mà bây giờ cô đang ở đây, khu rừng phía Đông của phủ Malfoy.

Cứ như nhân vật chính của bộ truyện Alice ở Xứ Sở Thần Tiên, Hermione đang cô đơn trên con đường khám phá một cuộc hành trình mới. Kế bên cô không có con mèo Chester hay chỉ đường cũng không có chàng Mũ Điên luôn chu đáo lo lắng cho cô. Bây giờ cô sẽ phải tiếp tục cuộc hành trình méo mó đó mà không có Harry và Ron.

"Đã lấy màn che mấy bức tranh chưa?" Hắn thẫn thờ đứng kế bên cửa sổ, nhìn xuống cái nơi mà lần cuối hắn thấy bóng dáng của Máu Bùn Gryffindor. Chân của hắn liên tục rung lên còn mắt thì đảo qua đảo lại tìm kiếm.

"Rồi, Ivy còn nấu món gà và mật nữa." Gia tinh Ivy nhanh chóng trả lời câu hỏi.

"Không ăn..."

"Cậu chủ Malfoy... Làm ơn hãy ăn thứ gì đó đi, Ivy đã rất tốn sức để chuẩn bị..." Con gia tinh nhỏ cứ thoăn thoắt bước đôi chân nhỏ xíu của y kế bên chủ nhân. Vị chủ nhân của y đi qua đi lại cũng đã hơn nửa giờ và có lẽ hắn ta sẽ không yên vị ngồi xuống.

"Thì mi tự ăn đi! Lắm mồm! Cắt lương bây giờ!" Hắn mắng Ivy một câu rồi lại đi qua đi lại trước cái cửa sổ lớn. Tim hắn như tiếng trống giã mỗi khi hắn bước đi, sau đó nó lại hụt một nhịp khi nhìn xuống dưới chỉ là lớp sương mù chưa tan.

"Cậu chủ Malfoy còn nợ lương Ivy 3 tháng chưa trả... Nhưng mà nếu cậu chủ lo lắng, Ivy có thể tìm cô Granger, dù gì thì bây giờ đã rất muộn rồi, cậu chủ nên nghỉ ngơi." Con gia tinh ân cần rót một cốc trà nóng và đưa cho cậu chủ của y nhưng hắn ta lại để cốc trà về vị trí cũ rồi tiến về phía cái cây treo đồ.

"Ta không có lo lắng! Ta chỉ sợ cô ta sẽ bị lạc rồi đám báo chí và nhà Đầu Đỏ lại trách mắng ta..." Hắn viwfa quát vừa luồn tay vào cái áo choàng lông dày cộm.

"Cậu chủ! Ivy có thể đi một mình, cậu chủ đừng lo lắng nữa."

"TA KHÔNG CÓ LO LẮNG! Bảo sao lại bị nợ lương tận ba tháng!" Hắn 'hừ' một tiếng và đóng sầm cái cửa phòng khách "Máu Bùn kiểu gì mà lại vào nhà Gryffindor... Vào Slytherin không phải tốt... Vào Hufflepuff không phải tốt hơn sao, nhưng nếu là Máu Bùn thông minh thì vô Ravenclaw... Vậy còn Máu Bùn Granger..."

Dramione|End|Vào Phút Cuối, Ta Vẫn Sẽ Bên NhauNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ