Chap 18: Alohomora

884 104 16
                                    







Hermione lại một mình đi đến tháp thiên văn để tìm kiếm Draco. Cô tự trách bản thân đã quá lơ là, để cả một tên tù nhân đánh lừa cả hội trường trong khi cô lại là Thần Sáng. Rồi cô không để phá án đủ nhanh để rồi mọi người lại lâm vào cảnh nguy hiểm như hiện tại.

Cuối cùng cũng đến tháp thiên văn, đã 5 năm rồi kể từ lần cuối cô đến đây, mà lần đó cũng không tốt đẹp gì lắm với cô và cả Malfoy rồi cô lại tự mắng vì để Malfoy phải một mình đối mặt với những kí ức kinh khủng ở đây lần nữa, đáng lẽ cô phải là người đến đây và bị biến mất chứ không phải hắn.

Mấy bậc thang hướng lên tháp phủ một lớp bụi dày nhưng xung quanh vẫn trông như mới vừa hôm qua, từ bức tranh của quý bà Giselle cho đến pháp sư Loius Đệ Tam đang say giấc nồng. Mọi thứ gợi lại cho cô cảm giác vừa buồn vừa hạnh phúc.

Nhưng cô để ý hơn những bậc thang kế tiếp và thấy rằng có một vết như vết giày còn rất mới và chưa bọ bám bụi, hi vọng rằng ấy là của Draco chứ không phải tên tù nhân ngu ngốc nào đó.

Mở cánh cửa ấy ra, nó kẽo kẹt một tiếng, thường thì sẽ có chìa khóa chuyên dụng của cụ Dumbledore để mở chỗ này, nhưng nó đã bị phá vài tuần sau cái ngày định mệnh kia, mục đích để các giáo sư quan sát rõ hơn tình hình bên trong. Nhưng theo như lời cô McGonagall, mấy cô cậu học sinh lại lẻn lên đây vào rạng sáng để ngắm bình minh hay ban chiều để thấy hoàng hôn. Nhưng dạo đây, chẳng ai bén mảng đến nơi tuyệt đẹp này nữa vì những tin đồn về một con ma lảng vảng xung quanh.

Cây đũa đã được thủ sẵn sau lưng của cô, chờ khi nguy hiểm vừa xuất hiện, cô sẽ lại đánh tan nó đi.

Khung cảnh trong cái đài thiên văn thì vẫn thế. Nơi này có hai tầng, tầng dưới dùng để những thứ dụng cụ như giấy da, mực viết hay kính viễn vọng cỡ nhỏ, bên trên thì được cụ Dumbledore dùng để cái kính viễn vọng cỡ đại của mình. Thầy luôn bảo muốn lớp học diễn ra vào ban đêm, khi mà các vì tinh tú xuất hiện rõ nhất mà không cần dùng đến bùa phép hay kính để nhìn. Nhưng thầy lại lỡ dùng điều ước đó để đặt một cái bánh vị chanh việt quất rồi.

Hermione thấy vô cùng kì lạ, cô nhìn xung quanh và phát hiện một điều, chả có gì thay đổi cả, bất hợp lí! Nếu có một tên tội phạm ở đây, nơi này ắt hẳn phải trở nên bừa bộn hơn và đầy những thứ kì quái liên quan đến phép thuật hắc ám, chứ không gọn gàng và bụi bặm thế kia.

"Trừ khi... Chúng biết mình sẽ đến..." Cô bất ngờ trước giả thuyết của chính bản thân.

"Malfoy! Malfoy! Malfoy!" Hermione la lớn trong khoảng không gian rộng lớn, tiếng của cô vang vọng ra ngoài nhưng không có ai đáp lại ngoài tiếng gió hú vi vu. Vậy là cô quyết định nhìn kĩ hơn mọi thứ xung quanh. Trong cái mớ lộn xộn mà cụ Dumbledore chất lên ở góc phòng là một cái rương đỏ có cái khóa to tổ chảng nằm ở giữa như mới.

Hermione lại gần cái rương hơn, đũa giơ lên trước cái ổ khóa, rồi thoắt một cái, nó bung ra theo nhịp của chiếc đũa thần. Tiếng lạch cạch vang lên, phần nắp rương có lẽ đã nới lỏng ra, nhưng vì có cả đống đồ để phía trên, nó không thể mở ra hoàn toàn được.

Dramione|End|Vào Phút Cuối, Ta Vẫn Sẽ Bên NhauNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ