Du Affe

431 50 0
                                    

Buổi sáng tiếp theo lại đến trên mái ấm gia đình Seok Jin. Căn phòng khách mười lăm mét vuông được bao phủ bởi tiếng đàn của chàng sinh viên xinh đẹp. Khi mà thanh âm trong trẻo được vang lên và làm hài lòng thính giác của những con người yêu âm nhạc là ông nội và ba anh thì Taehyung đang thưởng thức tiết mục hầu như là bằng mắt.

Chàng trai tóc vàng chưa bao giờ quên đi sự xinh đẹp của anh kể cả đó là khi anh vùng vằng vẩy nước vào mặt cậu. Nhưng dáng vẻ Jin ngồi chơi đàn với một trong những chiếc áo sơ mi rộng nhất của mình và đắm say như một nghệ sĩ thực thụ thì vượt qua giới hạn của sắc đẹp.

Taehyung chưa từng thấy người lớn tuổi hơn tập trung như vậy và cậu nhận ra khoảng khắc đẹp nhất của một con người không phải là khi họ mặc những đồ thiết kế lộng lẫy hay trang điểm lên mà là khi họ đang được làm những thứ mình yêu thích nhất. Mặc dù có lẽ trong thời trang, cậu bắt buộc phải tạo ra thứ sẽ giúp con người ta trông đẹp nhất theo một phong cách nào đó sẵn có hoặc phá cách.

Taehyung luôn luôn có thể nhìn thấy tình yêu âm nhạc đang cháy như ngọn đuốc của những vị thần trên đỉnh Olympia trong đôi mắt Jin. Và rằng anh sẽ luôn giữ được lửa, rằng đó là ngọn đuốc duy nhất không bao giờ tàn lụi - chính là tình yêu âm nhạc của Seok Jin.

Jin yêu âm nhạc giống như sóng biển yêu bờ cát và anh cũng cần âm nhạc như thể ong bướm cần hoa. Nếu như Taehyung được hỏi về những thứ tồn tại song song thì Kim Seok Jin và âm nhạc chính là câu trả lời của cậu.

Từ lần đầu tiên cậu đã nhìn thấy rất nhiều đàn trong nhà và người trẻ hơn thật sự yêu thích cách mà chiếc piano được đặt cạnh cửa sổ phòng anh. Gần gũi như một người bạn và quây quần bên nhau sau cánh cửa phòng...

...

Hôm nay là một trong những ngày hiếm hoi mà ông nội Jin ghé thăm vì ông thường dành hầu hết thời gian cho dàn hợp xướng của mình. Đó là một trong những dàn hợp xướng giàu truyền thống nhất châu Âu.

Và Jin đã đồng ý khi ông khoe trước mặt nhà thiết kế trẻ rằng anh chính là niềm tự hào của gia đình và yêu cầu anh chứng minh điều đó với cây đàn cổ đặt trang trọng giữa phòng khách.

Bản nhạc mang âm hưởng của thập niên nào đó xa xôi về trước và Taehyung không rõ cụ thể là từ thập niên 70 hay 80 vì nó quá lạ lẫm so với những sáng tác kinh điển mà cậu từng được nghe. Nhưng nhẹ nhàng và sâu lắng vẫn là những gì điển hình trong giai điệu của những thế kỉ trước.

Chàng sinh viên kết thúc bản nhạc khi di chuyển ngón tay mình đi hết những phím đàn còn lại tạo ra một âm thanh với sự giảm dần về âm vực trước khi chính thức khép lại bằng một cú gẩy mang theo một nốt nhạc trong trẻo nhẹ tênh.

Người đàn ông lớn tuổi nhất bày tỏ niềm tự hào của mình khi ông nheo đôi mắt cười làm hằn sâu vết chân chim và liên tục vỗ vào vai cháu mình.

Buổi trà lại tiếp tục với sự sôi nổi lúc ban đầu. Vì ông nội vốn là người vui tính cởi mở nên hiếm cuộc trò chuyện nào buồn tẻ khi có ông ở trong đó. Cuộc trò chuyện này cũng không là ngoại lệ...

Bức thư đêmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ