Chương 349:"Vườn trường"nam thần soái khí mê người (Hoàn)

253 32 15
                                    

Thẩm Ngư dưới thân liền xuyên điều tiểu **, trống rỗng không thoải mái, cô cảm giác được địa phương dưới thân mình đang ngồi truyền đến nhè nhẹ nhiệt ý, không dám lộn xộn, thành thành thật thật nuốt xuống cháo gạo kê thiếu niên đút cho.
Trì Tịch Chi sắc mặt bình tĩnh nhìn chằm chằm đầu lưỡi nộn hồng đang đưa ra khóe miệng của người trong ngực , ánh mắt càng u ám, nhưng động tác cứ theo lẽ thường.
Ăn xong một chén cháo,Trì Tịch Chi đứng dậy đem cô ôm đến ghế sô pha, hiển nhiên là đem cô thành người tàn tật mà đối đãi.
Thẩm Ngư nhìn thân ảnh ngồi bên cạnh đang gõ máy tính, cúi đầu xem xét lại chính mình, có chút nghĩ không ra: "Cũng không có làm cái gì, thân thể này của tôi không đủ dụ hoặc sao?"
Hệ thống chậm chạp không để ý tới người nào đó.
Thẩm Ngư lại gọi một tiếng.
【 chuyện gì chuyện gì? 】723 vội vàng .
Nghe thấy âm thanh không kiên nhẫn của nó, Thẩm Ngư trong lòng xuất hiện một trận buồn đau, "Cậu đang làm gì vậy?"
【 Không có làm gì cả, ký chủ có việc sao? 】723 nói xong vội vàng lại vội vàng tìm kiếm tin tức của hệ thống đối tượng.
"Nhiệm vụ đã hoàn thành, vì sao tôi còn ở nơi này?" Cô có chút kỳ quái.
【 Đó là nhiệm vụ chi nhánh tôi quên nói cho ký chủ, cô xen vào cốt truyện làm cho nó tan vỡ lợi hại, thỉnh ký chủ bình phục vai ác và nam chính đang hắc hóa một chút, ngủ với bọn họ một giấc, là có thể trở lại chủ thế giới. 】
Thẩm Ngư: "Đơn giản và thô bạo như vậy sao?"
【 Ký chủ mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, thời hạn là hai ngày, nhiệm vụ chi nhánh hoàn thành sẽ có khen thưởng, thất bại đem khấu trừ 10 vạn giới tệ, tổng tài sản của ký chủ: 0 giới tệ. 】
"Giới tệ của tôi đi đâu hết rồi?" Cô nhớ rõ ràng mình còn 20 vạn giới tệ mà đại lão a.
【Ký chủ trong lúc làm nhiệm vụ đã xem phim Hàn, phá hư cốt truyện của nam nữ chính, đem vai ác bức điên, cốt truyện tan vỡ nghiêm trọng, không phải giới tệ âm cũng đã không tồi. 】723 hừ một tiếng.
Thẩm Ngư: "......"
"Không phải, tôi phải làm thế nào trong hai ngày ngủ với hai người bọn họ a? Tôi cũng không biết hiện tại Tư Ngôn Diêm đang ở đâu."
【Đây là muốn ký chủ cố lên lạp, bây giờ đừng gọi tôi nữa, tôi đang có việc. 】723 nói xong liền đi mất.
Thẩm Ngư mắt cá chết: "Quá mức a."
Hai ngày, hai ngày.
Cô cắn chặt răng, nhìn về phía Trì Tịch Chi bên cạnh bàn, ngồi xuống sô pha ghé sát, cười nói: "Tịch Chi ca ca, anh đang làm gì vậy?"
Trì Tịch Chi dừng lại động tác, nhướng mày nghi hoặc nhìn cô, tựa hồ có chút vì thái độ chuyển biến của cô mà giật mình.
Thẩm Ngư cũng không khách khí, ngồi lên khóa chặc hông của cậu, ngăn trở tầm mắt đang nhìn máy tính của cậu, ôm lấy cổ của cậu, cúi đầu nhìn chăm chú vào vào đôi mắt nặng nề kia, kiều thanh nói: "Em muốn hôn anh."
Sắc mặt Trì Tịch Chi trầm xuống một chút, bắt lấy cái tay đang làm loạn của cô, "Em tưởng làm như vậy có thể đi ra ngoài? Liền cả thân thể của mình cũng có thể bán đứng?"
Thẩm Ngư: "???"
Trì Tịch Chi đẩy cô ra đứng dậy, còn chưa đi, bên hông đã bị ôm chặt lấy.
"Anh đừng đi a, người ta muốn hôn hôn anh mà, thật sự." Cô nghĩ đến còn có hai ngày thôi trong lòng liền thật lạnh, ôm thật chặt,âm thanh kiều kiều mị mị : "Anh không thích em sao?"
"Hứa Ngọc!" Trì Tịch Chi gằn từng chữ một thanh âm cao lên, lấy tay của cô ra, giữa mày tinh xảo lan tràn tối tăm cùng tức giận, ở khuôn mặt tái nhợt của cô nhìn hồi lâu, cuối cùng trói chặt đôi mắt thanh triệt của cô bằng con ngươi đầy ảm đạm, cô đang nghĩ muốn đi gặp thúc thúc của mình đi.
Trì Tịch Chi nghĩ đến lúc đang giám thị ở rạp chiếu phìm nhìn thấy hình ảnh cô cùng Tư Ngôn Diêm ôm hôn nhau ở đó, thân thể giống như bị hàng vạn trượng băng xuyên vào, nắm chặt ngón tay thật lâu sau mới chậm rãi buông ra, khống chế được đáy lòng thô bạo cùng tuyệt vọng, lui về phía sau một bước, sợ chính mình thương tổn cô, trầm giọng nói: "Tôi sẽ không tha em đi."
Thẩm Ngư mờ mịt chớp mắt, không rõ mình đã làm gì để cho cậu ấy hiểu lầm.
"Trì Tịch Chi......"
Còn chưa nói xong, Thẩm Ngư lại lần nữa trở lại địa phương phủ kín thảm và bốn vách tường bạch ngọc lúc nãy.
Nàng đi ở trên thảm, chống cằm, dùng sức nghĩ Trì Tịch Chi rốt cuộc tại sao lại như thế này?
Chẳng lẽ là mình quá mức nhiệt tình, tiểu xử nam cậu ấy không thích ứng được?
Nhưng thời gian cấp bách a, mười vạn giới tệ sợ không phải sẽ như đá ném xuống sông sao.
Ở phòng đi qua đi lại mấy lần, ánh mắt Thẩm Ngư sáng lên, ngay sau đó nhắm mắt lại nằm trên mặt đất.
Quả nhiên không bao lâu, vách tường bị đẩy ra, có một người đã đi tới, kéo cô lên.
Thẩm Ngư mở mắt ra, đối diện ánh mắt ẩn tàng sự lo lắng cùng khinh hoảng của Trì Tịch Chi, chẳng phân biệt ba bảy hai mốt ngửa đầu hôn lên.
Lại bị một bàn tay của thiếu niên ngăn trở, Thẩm Ngư hôn lên bàn tay cậu.
Trì Tịch Chi buông cô ra, sắc mặt càng thêm âm trầm, đáy mắt tựa ẩn chứa vực sâu tầng tầng khủng bố, sau một hồi, nửa nhắm mắt, che giấu đi biểu tình dưới đáy, môi mỏng hé mở: "Hứa Ngọc."
Thẩm Ngư cảm nhận được một loại cực độ sợ hãi đang bao vây lấy cô, lui về phía sau vài bước, nhìn chăm chú vào thiếu niên cách đó không xa, ngữ khí không xong mở miệng: "Em thật sự hôn anh, anh vì cái gì lại muốn trốn......"
Trì Tịch Chi cởi bỏ nút thắt ở cổ áo, cởi ra áo khoác ra, động tác không nhanh không chậm, cả người khí thế lại mang theo cảm giác áp bách che trời lấp đất, từng bước một hướng về phía Thẩm Ngư đi đến, tiếng nói như bình thường bình tĩnh, "Hứa Ngọc, em yêu tôi sao?"
Thẩm Ngư chỉ cảm thấy cậu ấy tựa như hồng thủy mãnh thú, lui về phía sau rút vào trong một góc, run bần bật: "Yêu."
"Nói dối."
"Em thật sự yêu anh."
"Nói dối." Trì Tịch Chi đem nàng áp đến, ngón tay không cho cô lùi bước khẽ chạm vào má cô, đôi mắt híp lại, âm thanh hàm chứa ủy khuất, "Em không cần vì người khác cố ý thân cận tôi, tôi có thể vì em mà làm bất luận việc gì."
"Hứa Ngọc, chúng ta cùng chết đi, được không?"
Thẩm Ngư dùng sức lắc đầu, cảm thụ được tay thiếu niên không còn ôn nhu ở trên người trượt xuống, run giọng giải thích: "Em không có......"
Còn chưa nói xong, môi đã bị cậu ấy lấp kín.
Hai thân thể nóng bổng dán sát vào nhau, phần lưng bóng loáng của cô mềm mại tiếp xúc với mặt thảm, hai chân nâng lên, đau đớn trải rộng toàn bộ thân thể.
Động tác làm tình thô lỗ chỉ mang lại cảm giác đau đơn không mang lại một chút thoải mái nào.
Cuối cùng vẫn là Thẩm Ngư khóc la làm cho cậu ôn nhu điểm, bằng không cô cảm thấy chính mình sẽ chết ở chỗ này.
Không biết đã ăn côn thịt kia bao nhiêu lần,đến hôn mê bất tỉnh, một lúc sau lại bị côn thịt đánh thức.
Một ngày không biết đã qua bao lâu, Thẩm Ngư đều bị côn thịt chi phối.
-
Ngày hôm sau buổi chiều Thẩm Ngư mới tỉnh, thân thể tuyết trắng trãi đầy dấu vết, căn bản không thể cử động.
"Hệ ca, tôi đã chết sao?" Cô chống thân thể, run rẩy ngồi dậy, trước mắt một mảnh trắng, còn tưởng rằng mình đã tới thiên đường.
【Ký chủ không chết, nhiệm vụ chi nhánh hoàn thành 50%, thời gian hoàn thành nhiệm vụ còn tám giờ sẽ kết thúc. 】
Thẩm Ngư thiếu chút nữa hộc máu, thở phì phò bình ổn hô hấp: "Tôi muốn mua thiếu thuốc năng lượng của cậu." Trạng thái này của cô đừng nói ngủ Tư Ngôn Diêm, đi đường được hay không cũng là một vấn đề.
【 không được. 】723 thái độ thực kiên quyết.
"Tôi cầu xin cậu mà, hệ ca, hệ ba ba."
【......】723 lại lần nữa mềm lòng, rất khó chịu.
Uống xong năng thuốc năng lượng Thẩm Ngư mới tốt lên một chút, từ trên giường đứng lên hai chân đều phát run, nhìn nhìn bốn phía,thời điểm không biết phải đi ra ngoài thế nào.
Vách tường đẩy ra,có một người đi vào.
Cô phản xạ có điều kiện lui về phía sau, tưởng tượng đến sự việc phát sinh ngày hôm qua, cũng không dám trêu chọc Trì Tịch Chi nữa.
Nhưng tới người không phải là Trì Tịch Chi, mà là Tư Ngôn Diêm.
Tư Ngôn Diêm một thân đầy máu, hình dáng lãnh ngạnh máu chảy đầy người, thời điểm nhìn thấy Thẩm Ngư, trong mắt hiện lên sát khí, nhắm mắt lại hôn mê bất tỉnh.
Thẩm Ngư: "???"

Mọi người đoán xem thế giới tiếp theo là gì nè ai đoán được thì ngày mai hai chương nhé kkk mình đã bật mí rùi á xem ai tinh ý nè ❤❤❤❤❤

(Edit)Mau xuyên công lược:hắc hóa xin cẩn thân |tiếp tục từ chương 322-??|Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ