13. [Liên Hoa] Hồi sinh (p2)

186 13 0
                                    

Tạ Liên theo bản năng tình cảm muốn bước tới ôm lấy Hoa Thành nhưng y lại nhớ đến lời của quốc sư dặn lúc ban đầu là không thể làm ảnh hưởng đến quá khứ của Hoa Thành nếu không y sẽ mất hắn mãi mãi. Hiện tại Hoa Thành vẫn chưa trở thành tuyệt, hắn vẫn còn nhỏ và yếu ớt nên nếu để hắn gặp y lúc này thì ý chí của hắn sẽ bị lung lay, Hoa Thành sẽ muốn trở về cùng Tạ Liên và Huyết Vũ Thám Hoa sẽ không còn tồn tại nữa

Nghĩ đến chuyện đó, Tạ Liên quyết định không ra mặt, y dùng thuật ẩn thân tới gần quan sát Hoa Thành. Hiện tại hắn đã đẽo xong một pho tượng đá hình thái tử duyệt thần nhưng không được hoàn chỉnh lắm, có lẽ đó là một trong những tác phẩm đầu tay và hắn vẫn chưa có nhiều kinh nghiệm. Hắn cứ miệt mài làm cho tới khi mặt trăng lên cao quá ngọn tre mới dừng lại, đem theo bức tượng đi vào trong hang

Hoa Thành nhẹ nhàng đặt bức tượng còn dang dở xuống cạnh những bức tượng khác, chúng chỉ nhỏ bằng hắn và không được đẹp lắm nhưng đó là tất cả tâm huyết và tình cảm mà hắn đặt vào. Tạ Liên đến gần sờ vào một trong số chúng, y có thể cảm nhận được Hoa Thành đang cố nhớ lại dung mạo mình để tạo nên những bức tượng tốt nhất, làm động lực để bản thân cố gắng phấn đấu trở nên mạnh mẽ nhất có thể để quay về tìm y. Một giọt nước mắt vô thức lăn xuống, Tạ Liên nhìn thân ảnh bé nhỏ đang cuộn tròn dưới đất mà không khỏi xót xa. Hoa Thành đang ngủ nhưng giấc ngủ có vẻ không được trọn vẹn cho lắm, có lẽ hắn đang mơ một giấc mơ không tốt hoặc là trong thâm tâm hắn đang hối hận vì trước đây mình quá yếu ớt, không thể bảo vệ được vị thần mà mình luôn kính trọng

Tạ Liên đến gần chạm vào người Hoa Thành mặc cho bàn tay xuyên qua cơ thể hắn, nhẹ nhàng ôm lấy muốn xoa dịu nỗi đau trong lòng hắn. Y hối hận vì tám trăm năm trước không để ý đến sự tồn tại của Hoa Thành khi hắn ở bên y. Hoa Thành đã hóa thân từ một cậu bé mang mệnh Thiên Sát Cô Tinh đến người lính thiếu niên theo y chinh chiến sa trường, mãi đến lúc chết đi hắn vẫn là một ngọn lửa đến bên hồ tâm sự với Tạ Liên, khi y sa ngã đã trở thành một Vô Danh sẵn sàng đi theo làm việc cho y và để cứu y mà hi sinh để dịch mặt người cắn nuốt linh hồn. Nhưng Tạ Liên hoàn toàn không để ý đến cho tới khi hắn xuất hiện trong cuộc đời y lần nữa sau 800 năm với tư cách là Tam Lang, hắn mang đến ấm áp và tình yêu, cũng khiến y chìm đắm vào ái tình hắn dành cho y để rồi một lần nữa vì y mà biến mất khỏi thế gian này

"Tam Lang, ta thực sự xin lỗi" Tạ Liên nói trong tiếng khóc, y hiện hình trong phút chốc để được chân chính chạm vào người Hoa Thành khi hắn không phát hiện ra. Tạ Liên tự nhủ, nếu như hắn đã hi sinh vì y nhiều như vậy thì lần này đến lượt y bảo vệ hắn

Tạ Liên ngủ lại đây một đêm, đến khi thức dậy bên cạnh y chẳng còn ai nữa, khung cảnh cũng bắt đầu đổi khác, nơi Tạ Liên nằm đã trở thành một bãi đất trống. Y hoảng hốt đi xung quanh tìm kiếm hình bóng của Hoa Thành nhưng lại không thấy hắn đâu, cho đến khi nghe thấy âm thanh kim loại va vào nhau, y mới đi theo nó tới một lò luyện trong hang đá. Trong đó có một người đang dùng búa đúc ra một thứ gì đó, Tạ Liên nhìn kỹ liền nhận ra đó là Hoa Thành, hắn lúc này đã trở thành một thiếu niên, y có chút ngạc nhiên, sao mới có một đêm mà hắn lại có thể thay đổi nhanh như vậy? Sau đó y mới nhớ ra nơi này chỉ là ký ức của Hoa Thành, nó có thể chuyển cảnh bất cứ lúc nào, y không biết bây giờ bên ngoài đã qua bao lâu nhưng y phải nhanh chóng vượt qua các ải và đưa Hoa Thành trở về

Tuyển tập đoản văn coupleNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ