Giáo viên y tế kiểm tra tình trạng của Tần Tình, cuối cùng gật gật đầu.
" Đúng là bị cảm nắng, nhưng không quá nghiêm trọng. Em cởi áo khoác ra để nhiệt độ trên người giảm xuống, sau đó ở chỗ này nghỉ ngơi một chút đi."
Giáo viên y tế nói xong liền đi ra ngoài.
" Cô đi lấy cho em hai hộp thuốc cảm, em nhớ uống theo tờ hướng dẫn."
" Dạ, làm phiền cô ạ."
Tần Tình lúc đầu còn có chút xấu hổ, cũng không từ chối, nghe lời đáp lại, chuẩn bị cởi một cúc áo ra.
Chẳng qua bàn tay mới vừa giơ lên thì lòng bàn tay truyền đến một trận đau đớn, làm cô kìm lòng không phải hít hà một hơi.
Tần Tình cúi đầu mở bàn tay ra nhìn xuống.
Vị trí bị trầy có rướm một chút máu nhưng đã hơi khô lại, mặc dù bị trầy không nghiêm trọng nhưng nhìn bàn tay mảnh khảnh thì vết thương có chút dữ tợn.
Tần Tình lúc này mới nhớ tới thời điểm mình té ngã bàn tay và đầu gối ma sát với mặt đường nên bị thương. Bởi vì lúc nãy bị Văn Dục Phong khiêng tới phòng y tế, cô chỉ lo xấu hổ mà quên cả đau đớn.
Nghĩ xong, Tần Tình không có can đảm mà liếc trộm nhìn Văn Dục Phong một cái.
Tần Tình mới chỉ vừa ngẩng đầu, vừa vặn hai đôi mắt đã chạm nhau ——
Văn Dục Phong nhìn chằm chằm bàn tay đầy máu, sắc mặt liền chìm xuống, không khí xung quanh cũng bắt đầu lạnh lẽo.
Nhìn thần sắc của đối phương, Tần Tình cảm thấy hốt hoảng giống như đứa trẻ làm sai bị người lớn nhìn thấy —— hận chính mình không thể biến thành một cây cầu, người này chỉ cần an tĩnh đi ngang qua thôi.
Tần Tình chưa kịp nghĩ làm sao để ứng phó, khuôn mặt trầm trầm của Văn Dục Phong đã gần sát mình.
Nam sinh cong eo cúi người, chân mày nhíu lại, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vết thương trong lòng bàn tay của cô.
Qua vài giây, môi mỏng mới mở: " Đau không?"
"....A?"
Lúc đầu cho rằng khuôn mặt đang ủ dột kia sẽ bắt đầu giáo huấn mình, Tần Tình cũng không lường trước được người này sẽ hỏi như vậy.
Kết quả đúng là ngoài ý muốn, chỉ hỏi hai chữ đơn giản, hơn nữa ngữ khí của đối phương cũng dịu lại rất nhiều.
Nhưng trong lời nói có chút kiềm nén, sợ cô sẽ sợ hãi.
Tần Tình do dự một chút, mới chậm rãi lắc lắc đầu.
" Không đau."
Không đau mới là lạ....
Tần Tình héo héo cụp mắt.
" Cảm ơn học trưởng, em đã khá hơn nhiều. Ngồi thêm lát nữa em tự mình làm được, không phiền toái học trưởng.
"....."
Thấy con thỏ sắp tới miệng rồi mà do bị mắng nên đã nhảy đi rất xa, còn bày ra bộ dáng "e sợ tránh còn không kịp" —— tuy rằng lúc trước chính mình là người nói em ấy cách xa, đúng là tự làm tự chịu. Văn Dục Phong cảm thấy trong lòng rất ngứa ngáy.
BẠN ĐANG ĐỌC
【 HOÀN 】ANH ẤY RẤT HAY TRÊU CHỌC TÔI
Lãng mạnAnh Ấy Rất Hay Trêu Chọc Tôi (他那么撩) của tác giả Khúc Tiểu Khúc, thuộc thể loại thanh xuân, vườn trường kể về Tần Tình nữ sinh mới chuyển trường. Trong ngày đầu tiên học Tần Tình vô tình vướng vào một cuộc đánh nhau đã được hẹn trước, với sự thông mi...