Chương 21 (1)

2.4K 97 0
                                    


Tần Tình bị chắn ở cửa, tâm tình vừa buồn bực vừa bất đắc dĩ, cô thật sự không biết Văn Dục Phong muốn làm cái gì, nhưng trực giác mách bảo là không có chuyện gì tốt.

Ngoại trừ Tần Tình, những học sinh muốn đi ra ngoài liền càng vô tội.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng cũng không có ai dám đi qua để phụ Tần Tình kéo cửa ra.

Tần Tình nhìn xuyên qua tấm kính trên cửa ra bên ngoài, nhìn thấy thân hình nam sinh đang dựa sát vào.

Nghe bên ngoài loáng thoáng vài câu nói, cô mới thấy người nọ rốt cuộc cũng buông lỏng tay, quay đầu nhìn về phía bên trong lớp học.

Ánh mắt hai người cách một lớp kính nhìn nhau.

Tần Tình hơi tức giận với Văn Dục Phong, người bên ngoài cong môi cười, duỗi tay đẩy cửa phòng học ra.

Sau khi cửa mở, nam sinh vẫn lười biếng đứng dựa vào khung cửa, cười như không cười nhìn Tần Tình.

Bộ dáng phóng túng không chút để ý càng làm cho Tần Tình thêm buồn bực, cô cắn răng liếc mắt nhìn Văn Dục Phong một cái, bước qua một bên tránh nam sinh để đi ra bên ngoài.

Nhưng vừa mới đi được một bước, Tần Tình bị mất trọng tâm mà nghiêng người qua một bên, cổ tay liền bị người khác nắm lấy.

"Thực xin lỗi, bạn học nhỏ."

Nam sinh hơi mấp máy môi, con ngươi đen nhánh híp lại, mang theo cảm xúc lười biếng ——

"Anh không phải cố ý đóng cửa."

Lời nói xin lỗi này cũng không có nửa điểm thành ý.

Trong khoảng thời gian ngắn Tần Tình thật sự rất tức giận, giãy giụa vài cái cũng không thoát khỏi sự kiềm chế của người đó.

Bên trong và bên ngoài lớp học đều có học sinh nhìn, những ánh mắt nhìn trộm cùng với những âm thanh thảo luận nho nhỏ khiến Tần Tình không tìm thấy chỗ nào để trốn, hai lỗ tai bắt đầu nhiễm màu hồng, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp ngày càng căng chặt ——

"Anh buông ra."

Cô đè thấp âm thanh đang tức giận.

Văn Dục Phong hơi nhướn mày: "Không phải anh đang xin lỗi em sao. Nếu không nói trước mặt thì sẽ không có thành ý?"

" ....... Văn Dục Phong!"

Cô gái nhỏ cực kỳ tức giận, rốt cuộc vẫn gọi tên nam sinh không lớn cũng không nhỏ.

Các học sinh bên ngoài đều rất ngạc nhiên, những người không chú ý tới bên này, cũng không nhịn được sôi nổi mà nhìn lại đây.

—— như tính được giáo bá Văn tức giận, bọn họ cũng có thời gian tốt để phòng bị.

"........."

Đôi mắt đen đủ loại cảm xúc của Văn Dục Phong chợt trầm xuống.

Sau một lúc lâu anh mới rũ mắt cười nhẹ, những ngón tay thon dài xinh đẹp chậm rãi rời khỏi cổ tay Tần Tình.

"Nhớ kỹ về sau phải gọi như vậy."

Văn Dục Phong hơi cúi người, từ trên cao nhìn xuống cô gái nhỏ với đôi mắt đen rạng rỡ: "Ngoan."

【 HOÀN 】ANH ẤY RẤT HAY TRÊU CHỌC TÔINơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ