"Lộ Lộ, nếu như chúng ta mặc phục trang lúc đó, dù là quân trang hay sườn xám, ở chỗ này chụp ảnh, chắc chắn sẽ có cảm giác xuyên không." Văn Vịnh San quay người, vừa nói vừa cười, khí chất của Lý Ninh Ngọc trong nháy mắt vừa nãy cũng không còn thấy bóng dáng nữa.
Từ Lộ bất đắc dĩ lắc đầu. Nếu như họ thực sự chụp ảnh như vậy, không biết sẽ gây ra chấn động lớn đến cỡ nào nữa.
"Nghĩ lại thì thực sự rất có ý nghĩa đó." Văn Vịnh San thấy Từ Lộ không trả lời mình, ngẫm lại có lẽ suy nghĩ của mình quá ngây thơ, thế là nhún nhún vai, hai tay nhét vào trong túi áo khoác.
"Chị San, chị ở đâu?" Từ Lộ chỉ muốn biết người phụ nữ trước mắt cách mình xa hay gần thôi.
"Vé máy bay tối hôm nay." Văn Vịnh San cố ý trả lời. Lần này đến Bắc Kinh là do nàng nhất thời xúc động mà đến, chỉ vì đồng nghiệp nói với nàng, gần đây Từ Lộ đã về Bắc Kinh, đầu óc của nàng nóng lên, lập tức chạy tới đây.
Gặp mặt một lần cũng tốt mà, cho dù không còn giống như bốn tháng của năm 2017, có thể không kiêng kị ở chung với nhau. Văn Vịnh San chỉ suy nghĩ đơn giản như vậy. Nhưng sau khi gặp được Từ Lộ, nàng hiểu ra, tiềm thức của bản thân cũng không phải chỉ muốn gặp mặt mà thôi, nhưng có thể làm được thêm chuyện gì nữa đây?
Giờ phút này, trong đầu Văn Vịnh San đang suy nghĩ về chuyện này. Rốt cuộc, bản thân đến Bắc Kinh để làm gì, gặp Từ Lộ sao?
"Vội như vậy à?" Lông mày Từ Lộ nhíu chặt, hỏi.
"Chị đi theo ông xã đến Bắc Kinh bàn công chuyện, cho nên chị cũng đến đột xuất thôi." Văn Vịnh San nói dối, ma xui quỷ khiến lại dùng người đàn ông kia làm bức bình phong. Nhưng khi nói xong, nàng không chớp mắt nhìn Từ Lộ, muốn nhìn thấy một chút biểu cảm không vui trên mặt của cô, không vui vì câu nói này.
"Ừm." Từ Lộ nhẹ nhàng lên tiếng, lại yên lặng gật gật đầu, không truy hỏi đầu đuôi nữa. Từ Lộ không dám thể hiện ra dáng vẻ gì quá kỳ lạ. Nếu không thì bí mật giấu kín ở nơi sâu nhất trong lòng sẽ bị phơi bày ra.
Văn Vịnh San có chút thất vọng, xưng hô như thế này cũng không gây được bất cứ kích thích gì đến tâm trạng của Từ Lộ.
"Vậy, mấy giờ thì bay?" Từ Lộ vẫn không nhịn được, hỏi.
Văn Vịnh San hơi giật mình. Thật ra nàng cũng chưa quyết định cuối cùng ngày nào sẽ đi. Lần này tạm thời được nghỉ ngơi, hoàn toàn đều dựa theo tâm trạng mà làm, thế là nàng lấy điện thoại ra, mở app thời gian bay xem thử một chút, chọn đại một khung giờ.
"Hơn mười giờ tối." Văn Vịnh San giơ điện thoại trong tay ra trước mặt Từ Lộ, lắc lắc mấy cái, trả lời.
"Vậy thì còn lâu lắm đó. Hay là đến nhà em ngồi một chút không? Sau đó ở lại ăn cơm luôn?" Từ Lộ cũng lấy điện thoại ra, nhìn đồng hồ. Bây giờ vẫn còn sớm, thế là lập tức vui vẻ trở lại, khóe miệng tạo thành một nụ cười ngọt ngào.
"Được thôi." Văn Vịnh San trầm ngâm một chút, cũng rất nhanh chóng mỉm cười với cô. Bầu không khí áp suất thấp lúc nãy cũng lập tức được giải tỏa. Hai người nhìn nhau, lại nở nụ cười.

BẠN ĐANG ĐỌC
[Dịch] [San Lộ CP] 《ĐẢN HUYỄN》 - 凉风
FanfictionTruyện về cp San Lộ ĐÃ XIN PHÉP TÁC GIẢ Tác giả: 凉风 Ảnh gốc: 某丞是只猫