Takemichi nhìn đống đồ ăn bắt mắt trên bàn, tay chẳng muốn động đũa. Có thể là do ban chiều đi ăn vụng cùng Mitsuya nên bây giờ chẳng còn bụng để nhét mấy thứ này nữa.
Takemichi thở dài, cậu chống mặt nhìn về phía những mĩ nữ đang nhảy múa bên dưới theo điệu đàn của Mitsuya ở giữa. Đường cong uốn uyển chuyển của những mĩ nhân ấy khiến không ít người tán thưởng, đến bản thân cậu cũng không thể rời mắt khỏi đó.
Mitsuya thấy Takemichi chẳng thèm động đến thức ăn mà cười khẩy, ban chiều rủ cậu đi ăn đều là có lí do, đêm đến cư nhiên sẽ có thể ở một không gian riêng với cậu mà không bị làm phiền. Mitsuya bỗng đổi giai điệu nhạc nhưng không mấy ai nhận ra ngoài Takemichi, thanh ngân dài rồi từng nốt đứt nối liền mạch.
"Tối nay người có muốn xuống Ngự Thiện Phòng nữa không?"
"Được thôi, ta chẳng muốn ăn tí nào cả"
Takemichi nhanh chóng nhận ra anh muốn nói gì, tay gõ gõ vào bàn đáp lại. Mắt của Mitsuya đương nhiên thu được câu trả lời của người kia, phì cười một tiếng rồi đưa giai điệu đàn trở về ban đầu. Đó chỉ là vài mật ngữ cậu học được ở thế giới trước bây giờ đem đi dạy Mitsuya, không giống cậu phải bỏ ra tận một năm để thành thạo thì anh chỉ mất có một ngày, chẳng lẽ đó là sức mạnh của nam chủ trong truyền thuyết ư?
Hành động của bọn họ nãy giờ đã in sâu vào trong mắt của Hashimoto. Cô ngồi cạnh đó, híp mắt suy đoán cũng chẳng thể hiểu được thứ ngôn ngữ mà hai người đang giao tiếp, không giống với liếc mắt đưa tình, nó giống kiểu một mật mã nghiêm túc nào đó hơn. Nhưng thắc mắc của cô hiện giờ là vì sao hai người lại thân thiết đến thế? Hashimoto chắc chắn rằng bản thân đã khiến Mitsuya căm ghét Takemichi, vậy mà chỉ trong vài ba ngày cô chẳng để mắt tới mà mối quan hệ của hai người đã có một sự phát triển vượt bậc.
"Takemichi, người mở miệng ra nào"
Takemichi vốn không chú ý đến người bên cạnh lắm, nghe lời nói kia lại bất giác làm theo, quá nho mang màu xanh lá được đút vào miệng cậu, ngón tay thon dài kia không quên miết nhẹ bờ môi đỏ hồng. Takemichi có chút ngạc nhiên nhìn Hashimoto, có thể trong quá nho này có độc hay thuốc gì đó nhưng cậu không thể làm hành động khiếm nhã trước mặt toàn quần thần ở đây được, đành phải cắn răng và ăn quá nho kia. Có lẽ suy đoán của Takemichi đã sai, ngoài vị chua ngọt và mọng nước trên đầu lưỡi thì nó không lẫn một chút tạp vị nào cả.
Hashimoto phì cười, sự ngạc nhiên của cậu lộ rõ ra mặt rồi. Tay cô còn đang mân mê thêm trái cho xanh, trực chờ đút tiếp vào miệng cậu.
"Hashimoto à, n..nàng không cần phải làm điều đó đâu"
Takemichi ngượng ngùng quay mặt qua chỗ khác, Hashimoto đang cười bỗng cứng đờ. Takemichi chưa bao giờ gọi cô là Hashimoto cả, nếu không có đám thuốc thì cậu cũng sẽ chẳng bao giờ gọi cô bằng "Hina" đâu. Hashimoto không biết đây là mối nguy hại hay là một bước tiến tình cảm lớn, nhưng bây giờ, cô chỉ muốn để mình đắm chìm trong nó.
[...]
Yến tiệc kết thúc, Takemichi cũng chuồn lẹ. Cậu bước dọc hành lang, hít thở không khí mát lạnh của buổi đêm. Bụng sôi sục vì đói, Takemichi nghĩ bản thân nên điều chỉnh lại chế độ ăn uống của mình. Takemichi ôm bụng bước tiếp, nhớ đến lời của Mitsuya liền chuyển hướng đến Ngự Thiện phòng, chẳng biết được có kẻ bám đuôi mình.
BẠN ĐANG ĐỌC
||TR/AllTake|| Hậu cung Võ Đạo truyện
FanfictionXuyên không vào nam phụ đoản mệnh sống sao bây giờ??