Chương 6

1K 42 0
                                    

Ký túc xá của khu quân sự sáu người một phòng.  

Thời Nhụy không nghĩ đến sẽ ở chung phòng với Dụ Vi, cô gái mặc chiếc váy voan màu xanh chán ghét cô ở trên xe, tên là Khương Mẫn. Họ và một cô gái khác tên Dương Liễu ở cùng ký túc xá là bạn học sơ trung, cả ba có mối quan hệ tốt, hơn nữa gia cảnh cũng tốt.  

Đây có lẽ gọi là vật hợp theo loài. 

May mắn thay, Đồng Giai Giai và Đàm Thiến ở cùng một ký túc xá, Thời Nhụy cũng không quá cô đơn.

Kết quả là ký túc xá ngầm chia thành hai phe, tiểu thư con nhà giàu và học bá bình dân.

"Thời Nhụy, tớ giúp cậu treo khăn mặt lên nhé?" Đồng Giai Giai nói.

Thời Nhụy nhanh chóng lau khóe mắt ẩm ướt, gật đầu: "Cảm ơn."

Lúc Tống Giai Giai đến lấy khăn mặt cho cô, nhìn thấy hai mắt cô đỏ hoe, nhỏ giọng nói: "Huấn luyện viên Lôi cũng quá không hợp tình người."

Đàm Nhiên tiếp lời: "Lòng dạ cô ấy cũng quá cứng rắn, Thời Nhụy cầu xin cô ấy như vậy, cô ấy không châm chước được một chút." Đồng Giai Giai xoa xoa vai Thời Nhụy: "Đừng lo lắng, chú chắc chắn không sao đâu."

Thời Nhụy miễn cưỡng xốc lại tinh thần, kéo khóe môi: "Ừm, tớ cũng tin rằng bố tớ sẽ không sao."

Khương Mẫn đang ngồi ở giường đối diện liếc nhìn sang, đáy mắt hiện lên một tia khinh thường, cô ta lười biếng quạt gió và than thở.

"Trời đất, vậy mà không có máy điều hòa nhiệt độ, tớ nghi ngờ không biết có thể tồn tại ở đây trong bảy ngày hay không."

"Đúng vậy, thật là khắc nghiệt." Dương Liễu vỗ nhẹ vào chiếc giường: "Giường này cứng như vậy, làm sao tớ ngủ được."

Khương Mẫn ngửi ngửi cái mũi: "Các cậu có ngửi được mùi gì không, phòng này không biết đã bao lâu không có người ở?"

Dương Liễu đột nhiên khoanh tay: "Sẽ không có chuột, gián hoặc bất cứ con gì chứ? Tớ sợ nhất những con đó."

Dương Liễu và Khương Mẫn ngồi lại với nhau.

Đồng Giai Giai và Đàm Thiến liếc nhau, ánh mắt nhìn nhau một lời khó nói hết.

Thời Nhụy im ​​lặng dọn giường, sắp xếp đồ đạc, không nói gì.

Điều kiện ở đây kém hơn ký túc xá của trường một chút, nhưng không đến mức phóng đại như thế. Đối với một người đã lớn lên trong một môi trường khó khăn từ khi cô còn là một đứa trẻ, cô không mắc bệnh công chúa như những cô gái khác.

Là một thành viên phe tiểu thư giàu có, Dụ Vi không tham gia vào những lời phàn nàn của họ, là người đầu tiên dọn giường nhanh nhất có thể, cất đồ đạc vào chỗ cũ và bắt đầu thay quần áo.

Khương Mẫn và Dương Liễu nói chuyện một lúc lâu, mới nhận ra Dụ Vi vẫn không hé môi nói một tiếng, bình thường cô ta không như thế.

Nghĩ đến việc Dụ Vi bị nữ huấn luyện viên khiển trách khi nãy, họ nhận ra điều gì đó.

Khương Mẫn nói: "Huấn luyện viên Lôi đó thực sự quá đáng, thậm chí còn không cho cậu giữ kem chống nắng. Dụ Vi, kỳ thật, cậu có thể nói với bố cậu không cần đến tham gia khóa huấn luyện quân sự."

Ổ chăn cô ấy thật ấm áp - Phong Trung Ba Lôi (Edit - Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ