Ngoài cửa sổ sắc trời đã tối sầm lại, ngoài phòng cấp cứu một mảnh yên tĩnh.
Ở trong ấn tượng của Diêu Thanh, Thời Hoài là người gia trưởng, tính cách vô cùng lạnh nhạt, rất ít cho bà sắc mặt tốt, có đôi khi thậm chí vô duyên vô cớ phát giận với bà.
Đây không phải là lần đầu tiên đuổi bà cút đi.
Nhiều năm như vậy, ông vẫn là dáng vẻ kia như cũ, một chút cũng không thay đổi.
"Tôi cút?" Ánh mắt Diêu Thanh nhìn ông lạnh băng, buồn bã cười, mấy năm nay chịu ép buộc mẹ con chia lìa đau đớn và uất ức cuối cùng cũng vào giờ khắc này rốt cục cũng hoàn toàn bộc phát ra.
"Thời Hoài, Nhụy Nhụy không phải sinh ra từ tảng đá, là tôi mang thai mười tháng sinh ra con gái! Con bé là một miếng thịt rơi ra tư trên người tôi, tôi đau lòng hơn bất cứ ai khác, ông không có quyền tước đoạt tình yêu mà con bé xứng đáng có được!"
Cả người Diêu Thanh run rẩy, Trình Kính An cảm nhận được, nắm chặt tay bà.
"Yêu?" Triệu Dung cảm thấy buồn cười, "Đừng nói dễ nghe như vậy, nếu cô thật sự yêu con bé, lúc trước tại sao phải bỏ đi? Bây giờ nói yêu Nhụy Nhụy, cô lấy mặt mũi đâu ra vậy?"
Cuộc cãi vã lại nảy sinh, y tá định đến nhắc nhở thì cánh cửa phòng cấp cứu mở ra.
Mấy người lập tức chạy đến.
"Bác sĩ, con gái tôi thế nào?"
"Cháu gái tôi thế nào?"
Thời Hoài ngồi trên xe lăn hơi chậm chạp, di chuyển vài bước lại dừng lại, chỉ nhìn bác sĩ, hai tay không tự chủ được nắm chặt tay vịn.
Bác sĩ tháo xuống khẩu trang, hỏi: "Ai là người nhà bệnh nhân?"
"Là tôi." Diêu Thanh và Triệu Dung đồng thời nói.
Triệu Dung cướp nói: "Tôi là bà nội, đứa trẻ vẫn luôn sống cùng chúng tôi."
Diêu Thanh vừa căng thẳng vừa bất an nhìn bác sĩ: "Tôi là mẹ con bé."
Bác sĩ nhìn Diêu Thanh nói: "Đứa bé tuy rằng đã được cấp cứu trở về, nhưng tình hình không tốt lắm......"
Nửa giờ sau, Thời Nhụy được chuyển đến phòng bệnh.
Diêu Thanh, Thời Hoài và Triệu Dung đều đi theo bác sĩ đến văn phòng, trong phòng bệnh chỉ có Trình Trì một người ở bên.
Cô tỉnh lại, nhưng cơ thể vẫn còn rất yếu, không chỉ sắc mặt nhợt nhạt, ngay cả đôi môi cũng trắng bệch. Nhìn Trình Trì ngồi trước giường, muốn nói cái gì, nhưng mở miệng, nước mắt rơi xuống trước.
Cuối cùng đến bước này, tất cả những lời nói dối đã bị xé toạc. Kẹp giữa oán hận tích lũy qua nhiều năm của bọn họ, cô mới là người chịu nhiều đau khổ nhất.
Trình Trì nâng tay lên lau nước mắt cho cô, lại cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô, khàn giọng nói: "Bây giờ có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?"
Thời Nhụy nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Chỉ một lúc sau, đám người Diêu Thanh trở về từ phòng bác sĩ, sắc mặt không tốt lắm, Diêu Thanh đến cửa phòng bệnh, nhìn thoáng qua Thời Nhụy, nước mắt lại tràn cả hốc mắt, đầu tiên bà muốn đi đến, nhưng Triệu Dung đẩy bà ra, tự mình chạy đến bên giường.
BẠN ĐANG ĐỌC
Ổ chăn cô ấy thật ấm áp - Phong Trung Ba Lôi (Edit - Hoàn)
Storie d'amoreTên truyện: Ổ chăn cô ấy rất mềm mại Tác giả: Phong Trung Ba Lôi Số chương: 68 chương + 10 phiên ngoại Thể loại: Ngôn tình, HE, Ngọt sủng, Vườn trường, Đô thị tình duyên, 1VS1, Ấm áp Văn án: Về thanh xuân và những giấc mơ, về câu chuyện xưa bảo vệ m...