Chương 20

818 23 9
                                    

'Giai Âm !!'

Trác Văn Viễn hét lớn gọi tên nàng, mở mắt ra liền phát hiện xung quanh bóng tối bao trùm một màu u ám lạnh lẽo. Hắn chật vật đưa Tống Giai Âm ra khỏi đám cháy. Khi bọn họ thoát ra ngoài, mọi người đều nói Tống Giai Âm đã ngừng thở, không thể cứu chữa được nữa. Hắn tuyệt vọng ôm chặt nàng vào lòng, trái tim hắn đau đớn như tan nát ngàn mảnh. Chịu sự đả kích quá đau khổ, hắn đột ngột nôn ra máu, trước mắt trời đất quay cuồng sau đó hắn không còn nhớ gì nữa.

Đứng ở nơi vừa lạnh lẽo vừa u tối này, hắn đoán hắn đã không còn thuộc về dương gian nữa.

Một vệt sáng đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn. Vệt sáng ấy bỗng biến thành một con hồ ly với bộ lông trắng muốt tuyệt đẹp. Con hồ ly này không chỉ lớn hơn hồ ly bình thường mà là vô cùng cao lớn, lớn đến mức bộ lông trắng của nó có thể phát sáng xua tan hết màn đêm vô tận ở đây. Đôi mắt to màu xanh lục của nó cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vô cảm của hắn, mấy cái đuôi đằng sau cứ đung đưa qua lại trông thật là đẹp mắt.

Trên lưng con hồ ly kia còn thấp thoáng bóng dáng của một người mang y phục nửa trắng nửa đen. Người này trông giống như một thiếu nữ đôi mươi. Nàng ta dáng người nhỏ nhắn, mái tóc màu khói xõa dài tới gối, gương mặt bầu bĩnh, ngũ quan hài hòa, đặc biệt đôi mắt màu hổ phách kia sáng bật như sao trời tưởng như có thể nhìn thấy rõ được mọi sự trên cõi đời này.

'Có phải ta đã chết rồi không ?' - Trác Văn Viễn khuôn mặt không chút sợ hãi, mệt mỏi lên tiếng.

Nàng ta im lặng nhìn hắn ánh mắt lạnh như băng.

'Vậy trước khi người đưa ta đi người có thể cho ta gặp cô nương bên cạnh ta lần cuối được không ?'

'Dù chỉ thoáng qua cũng được'.

Vừa nghe hắn nói xong, sắc mặt nàng ta liền thay đổi, chân nhảy khỏi lưng con đại hồ ly kia, lướt nhanh về phía hắn, cất giọng khè khè khó nghe.

'Ta không cần mạng của ngươi'.

'Có mười cái mạng quèn của ngươi cũng không đủ cho ta đâu'.

Trác Văn Viễn ngỡ như hắn vừa nghe lầm, định mở miệng hỏi.

'Đã đến lúc'.

'Ngươi tự mình cảm nhận đi !' 

Nói xong nàng ta lập tức đưa tay ra trước mắt hắn. Ấn ký hình trăng lưỡi liềm trong lòng bàn tay nàng ta liền phát sáng. Ánh sáng xanh kỳ lạ đó làm mắt hắn vô cùng đau nhức khó chịu, sau đó giống như ai đó vừa đấm mạnh liên tục vào đầu hắn. Trác Văn Viễn tay vừa ôm đầu đau đớn vừa nhắm chặt mắt.

Đến khi cơn đau dần biến mất, mở mắt ra liền phát hiện hắn đang ở Biên Ải năm năm về trước. Có điều không phải hắn đang quay ngược thời gian, mà Trác Văn Viễn chỉ như cái bóng đang chứng kiến cuộc đời của chính bản thân mình. Mọi chuyện ở Biên Ải vẫn như cũ trong ký ức của hắn, song cho đến khi hắn đến Biện Kinh có một số chuyện có vẻ không còn như những gì hắn từng biết nữa. Ở cuộc đời này của hắn, người mà hắn hết lòng yêu thương và bảo vệ duy nhất chỉ có Tang Kỳ. Việc Tang Kỳ đem lòng yêu mến Yến Tư Nghiệp khiến lòng thù hận của hắn với Tư Nghiệp ngày càng mãnh liệt hơn. Tống Giai Âm vì yêu hắn mà đồng ý gả thay cho Tang Kỳ khiến hắn vô cùng chán ghét nàng, hận thù càng chất chồng thù hận. Sau đó hắn mang lửa hận trong lòng nhẫn tâm làm rất nhiều chuyện tàn ác. Hắn hãm hại Tư Nghiệp, nhẫn tâm lập âm mưu giết cả nhà Tang Kỳ. Cuối cùng để trả giá cho tất cả tội ác, hắn đã chọn cái chết dưới lưỡi kiếm của Tang Kỳ. Giây phút cuối cùng nhìn thấy xác của chính mình ngã xuống đất, Trác Văn Viễn chân đứng không vững, bàng hoàng cất giọng.

[HOÀN] [ĐN Quốc Tử Giám Có Một Nữ Đệ Tử] Trọng Sinh Trở Thành Bảo BốiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ