Lâm Uyên nghe lời Tễ Nguyệt, chỉ làm điểm tâm cho hai người. Lâm Uyên vốn định đem phần cháo của mình cho Ngụy Lăng Dược ăn, Tễ Nguyệt nhếch khóe miệng cũng không nói gì thêm, đem chén của mình đẩy đến trước mặt Lâm Uyên.
Lâm Uyên sững sờ: "Vậy còn ngươi?"
Tễ Nguyệt hừ một tiếng: "Ta ăn no rồi."
Lâm Uyên thở ra một hơi: "Được rồi, còn có hai người kia mà, sẽ không để một bệnh nhân bị đói đâu, nên ngươi tự mình ăn đi."
Lâm Uyên lại một lần nữa cầm cháo để ở một bên lên, tự mình uống. Hắn vốn nghĩ Ngụy Lăng Dược là một bệnh nhân, bị đói bụng không tốt, mình ăn ít một chút cũng không có gì, một hồi nữa là đến giữa trưa rồi. Thế nhưng Tễ Nguyệt lại đem cháo cho hắn, người bị đói bụng ngược lại là Tễ Nguyệt.
Bởi vì thân thể Ngụy Lăng Dược, Lâm Uyên đối với y nhiều hơn một phần thương tiếc, thế nhưng Ngụy Lăng Phong cùng Ảnh Nhất so hắn càng hao tâm tổn trí hơn, nên hắn cũng không cần uổng phí tâm tư đi chiếu cố. Người có thân sơ, vì một ngoại nhân mà ủy khuất Tễ Nguyệt, đối với Lâm Uyên mà nói, là chuyện rất ngu xuẩn. Cũng không biết vì cái gì mà nguyên chủ có thể lấy danh nghĩa chiếu cố Ngụy Lăng Dược mà đi tổn thương Tễ Nguyệt.
Ngụy Lăng Phong là hoàng tử mười ngón tay không dính nước xuân, Ảnh Nhất là đầu lĩnh ám vệ, võ công cao cường, năng lực ẩn nấp cùng ám sát hạng nhất, nhưng bảo đi nấu cơm liền thật sự làm khó hắn ta. Nhưng bây giờ cũng chỉ có hắn ta có thể làm.
Tễ Nguyệt đi ngang qua phòng bếp, thấy Ảnh Nhất luống cuống tay chân làm việc, mặt xám mày tro, trong phòng bếp bốc khói nghi ngút ra bên ngoài, Tễ Nguyệt xem náo nhiệt không chê nhiều việc, hai tay vòng quanh thành hình cái loa hô lớn: "Nếu ngươi làm cháy phòng bếp, ngươi phải phụ trách xây lại cái mới. Còn có nếu lãng phí gạo thóc cùng thịt, nhớ kỹ phải xuống núi mua về. Củi lửa cũng đừng chặt đứt, nếu hết thì phải nhanh đi trên núi đốn củi, nếu không sẽ không có cách nào sắc thuốc."
Ảnh Nhất vẻ mặt xám xịt, đứng ở cửa phòng bếp ho khan, nghe Tễ Nguyệt cười trên nỗi đau của người khác, cũng không dám đối với y bày ra sắc mặt khó chịu, hắn ta sợ đắc tội Tễ Nguyệt, sợ y cáu kỉnh không giải độc cho chủ tử hắn ta. Người này có tính cách cổ quái, không thể xem như người bình thường mà đối đãi.
Tễ Nguyệt bước chân thong thả đi vào gian phòng Ngụy Lăng Dược, Ngụy Lăng Dược một mặt ôn nhu mà cười cười, thanh âm ôn hòa: "Tiểu thần y thoạt nhìn tâm tình rất tốt."
"Ừm, đó là đương nhiên, người ta ghét gặp xui xẻo, ta liền vui vẻ."
Ngụy Lăng Dược cười lắc đầu, vẻ mặt tràn đầy bao dung nói: "Thật sự là tính tình trẻ con. Tiểu thần y xả giận, nể tình ta liền tha thứ cho bọn hắn đi, bọn hắn cũng là bởi vì lo lắng cho ta mới mạo phạm tiểu thần y."
Tễ Nguyệt nghi ngờ nhìn thoáng qua Ngụy Lăng Dược: "Vì cái gì phải nể mặt ngươi? Còn có ngươi một mực trưng ra khuôn mặt tươi cười, không mệt sao?"
Phụt ~ Lâm Uyên tranh thủ thời gian cầm lấy chén trà trên bàn, làm bộ uống nước ngăn trở ý cười bên miệng. EQ của trùm phản diện thật làm người ta cảm động, nhìn khuôn mặt tươi cười cứng ngắt của Ngụy Lăng Dược, Lâm Uyên càng muốn cười hơn. Tễ Nguyệt như cũ xem hết phản ứng khi dùng thuốc của Ngụy Lăng Dược, ghi chép qua liền lôi kéo Lâm Uyên ra ngoài.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Edit - hoàn] Cứu vớt vai ác kia (xuyên nhanh)
RomanceTên gốc: Chửng cứu na cá phản phái Tác giả: Chỉ Tiêm Phồn Hoa Tình trạng bản gốc: Đã hoàn (155 chương) Tình trạng edit: Đã hoàn Nguồn: Wikidich Edit: Yukihoshi Thể loại: Đam mỹ, Hiện đại, Cổ đại, Điềm văn, Sảng văn, Nhẹ nhàng, Tương lai, Xuyên nhanh...