Tễ Nguyệt rất nhu thuận dính vào người Lâm Uyên, vẻ mặt xuân ý, một chút cũng không có lạnh như băng cùng khốc liêt như bình thường.
Lâm Uyên cảm thấy, lúc này Tễ Nguyệt mới cùng tiểu sư đệ có chút trùng lập. Rốt cuộc y là ai? Tại sao hai lần xuất hiện trong thế giới nhiêm vụ của mình? Ràng buộc như có như không giữa hắn và Tễ Nguyệt đến từ đâu?
Tễ Nguyệt vừa mở mắt ra liền nhìn thấy Lâm Uyên đang "thâm tình" chăm chú nhìn y, mặt đỏ lên, trong mắt tràn đầy thủy ý, lẩm bẩm nói: "Nhìn em làm gì?"
Tễ Nguyệt bỗng nhiên từ đại lão chuyển thành tiểu ngọt ngào, Lâm Uyên thấy vậy liền muốn khi dễ làm y khóc. Tễ Nguyệt bình thường đều là cao cao tại thượng, nhất là khi tinh toán chi li tinh thạch với hắn đặc biệt khiến người ta tức giận. Vì vậy, sự tương phản càng rõ ràng hơn.
"Em có vài lần sẽ trở nên rất kỳ quái, thì ra là vì Cố Thanh Viễn sao?" Trong đầu Lâm Uyên hiện ra một từ, hỏi: "Em cho rằng tôi thích Cố Thanh Viễn, em đang ghen?"
Tễ Nguyệt vùi mặt vào cổ Lâm Uyên, đưa tay che miệng Lâm Uyên, "Không được nhắc tên người đàn ông khác trên giường của em."
Lâm Uyên nhận định Tễ Nguyệt bị hắn nói trúng, hiện tại thẹn quá hóa giận.
Từ ghen đối với Lâm Uyên mà nói rất xa lạ, cảm xúc kỳ quái do ghen tuông sinh ra cũng khiến Lâm Uyên khó hiểu. Tễ Nguyệt bởi vì hiểu lầm hắn cùng Cố Thanh Viễn thân cận, liền ghen tuông tức giận. Cho nên nói, vì sao hắn cùng Cố Thanh Viễn thân cận, Tễ Nguyệt sẽ mất hứng đây?
Lâm Uyên đem tay Tễ Nguyệt lấy ra, "Cố Thanh Viễn đồng thời cùng ba người thân cận, cũng không thấy bọn họ ghen tuông với nhau."
Tễ Nguyệt hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Uyên một cái, "Anh đang chê em không rộng lượng ghen tị sao?"
"Tại sao em lại ghen tị?"
Tễ Nguyệt bị Lâm Uyên níu kéo hỏi đến phiền, hung dữ gầm nhẹ: "Còn không phải là bởi vì thích anh sao?"
Lâm Uyên lau nước miếng bị bắn lên mặt: "Em là vợ của tôi, đương nhiên phải thích em."
Tễ Nguyệt hung dữ lập tức đỏ mặt đến tận cổ, vợ gì đó quá xấu hổ, bất quá, "Anh gọi lại một lần nữa, em là cái gì của anh?"
......
Ngày hôm sau Tễ Nguyệt thần thanh khí sảng đi làm, băng hàn quanh người tựa như hóa thành gió xuân. Nơi Tễ Nguyệt đi qua, có thuộc hạ liền tụ tập cùng một chỗ thì thầm, "Nhìn bộ dáng xuân phong đắc ý của lão đại, đi đường đều mang gió, khẳng định là đại tẩu hầu hạ tốt."
"Đại tẩu đẹp trai lại có năng lực, khí chất trác tuyệt, lão đại thực lực cường thịnh, nhân sinh người thắng, có thể không đi bộ mang gió sao?"
Dị năng giả tự cho mình có năng lực, không quá phục tùng sự lãnh đạo của người quản lý căn cứ, rất giống với 'tướng quân ở bên ngoài, quân lệnh không tuân theo'. Cái gọi là quản lý trong căn cứ càng giống một cái giá trống, các đội dị năng giả tự mình làm chính trị, có mục tiêu lẫn nhau.
Bất quá Lâm Uyên thì khác, dưới sự trợ giúp và ủng hộ của Tễ Nguyệt, Lâm Uyên nhanh chóng thu nạp thế lực trước kia của hắn, trở thành người quản lý danh xứng với thực, mà không phải linh vật cùng khôi lỗi.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Edit - hoàn] Cứu vớt vai ác kia (xuyên nhanh)
RomanceTên gốc: Chửng cứu na cá phản phái Tác giả: Chỉ Tiêm Phồn Hoa Tình trạng bản gốc: Đã hoàn (155 chương) Tình trạng edit: Đã hoàn Nguồn: Wikidich Edit: Yukihoshi Thể loại: Đam mỹ, Hiện đại, Cổ đại, Điềm văn, Sảng văn, Nhẹ nhàng, Tương lai, Xuyên nhanh...