Thấy Lâm Uyên trầm mặc không nói gì, Tễ Nguyệt còn cố ý nhắc nhở: "Bổn vương mới không bị ngươi làm, làm khóc."
Lâm Uyên thở dài, cúi đầu hôn lên môi Tễ Nguyệt, "Không nên dụ dỗ trẫm, gần đây có rất nhiều chuyện, quan viên bãi miễn cùng điều động đều rất bận tâm, còn có rất nhiều vị trí trống cần an bài người, không thể bồi ngươi quân vương không tảo triều."
Lâm Uyên nói xong trong tay cầm triều phục của Tễ Nguyệt chuẩn bị mặc vào cho Tễ Nguyệt, ai ngờ thân thể Tễ Nguyệt lăn một vòng một lần nữa quấn chăn, "Ta không đi. Ta muốn ngủ."
Lâm Uyên hôm qua có chút quá mức, đợi mấy năm rốt cuộc cũng đạt được tâm nguyện, còn có Tễ Nguyệt dục cự hoàn nghênh trêu chọc làm cho hắn có chút không khống chế được, nhìn bộ dáng Tễ Nguyệt đỡ thắt lưng không chịu rời giường mềm lòng lại đau lòng, liền không để y rời giường lên triều nữa, ôn nhu nói: "Ngươi ngủ một lát, sau khi ta hạ triều sẽ gọi ngươi ăn cơm."
Lần này thượng triều dài hơn bình thường một chút, các quan viên cùng phe với Thừa Tướng đều bị đưa vào đại lao, bây giờ chính là thời điểm dùng người hết sức, không chỉ đề bạt con cháu sĩ tộc, con cháu nhà nghèo tài năng cũng đưa vào các bộ, để xem xét năng lực cá nhân, lại sắp xếp chức quan.
Nhớ tới nữ chủ, Lâm Uyên liền cho người vào Hộ Bộ, nghĩ nữ chủ là một sinh viên tài chính kinh tế, dù sao cũng nên có chút ưu điểm, tính toán hẳn là mạnh hơn người khác một chút. Chỉ cần người khác không đến chọc hắn, Lâm Uyên luôn luôn đối với cái gọi là nhân vật chính hoặc người bên ngoài cũng không có tâm tư gì, sẽ không đỏ mắt nhất định phải đi cướp đoạt cơ duyên của nhân vật chính, cũng sẽ không ghen ghét nhân vật chính được trời phú, được thiên đạo chiếu cố, nhất định phải ngược đãi nhân vật chính mới cân bằng tâm lý.
Thật vất vả hạ triều trở lại tẩm cung, Tễ Nguyệt còn đang ôm chăn ngủ vù vù. Lâm Uyên thoáng nhìn tấm ga trải giường đã dơ kéo dài từ dưới chăn ra, liền nhẹ nhàng ngồi xuống cuối giường, xốc chăn lên một chút, động tác nhẹ nhàng chuẩn bị cởi nút thắt dây thừng buộc trên chân Tễ Nguyệt.
Chân vừa bị đụng phải Tễ Nguyệt liền rất cảnh giác mở mắt, "Ngươi làm gì vậy?"
Lâm Uyên suýt nữa bị y làm hoảng sợ, tức giận nói: "Nếu đã tỉnh thì rời giường ăn điểm tâm đi, cũng nên đói bụng."
Tễ Nguyệt khoanh chân, giấu chân ở phía dưới, không cho Lâm Uyên chạm vào nút thắt trên chân y, "Bổn vương ở trên giường ăn."
Sắc mặt Lâm Uyên cổ quái nhìn Tễ Nguyệt vài lần, vẫn là để cho người ở trên giường rửa tay súc miệng, sau đó bưng cháo tự mình đút cho Tễ Nguyệt uống. Lâm Uyên mấy lần muốn nói lại thôi, thẳng đến khi bát cháo sắp thấy đáy mới rối rắm nói: "Ngươi phải rèn luyện thắt lưng thật tốt." Mệt Tễ Nguyệt ở thời điểm nhất định phải dạy hắn cưỡi ngựa, khi hắn thiếu chút nữa ngã xuống vặn đến thắt lưng còn vạn phần hèn mọn giáo dục hắn phải bảo vệ tốt thắt lưng, thắt lưng của nam nhân rất quan trọng.
Hắn rõ ràng cũng không có làm cho Tễ Nguyệt bị thương, chỉ là sưng đỏ một chút, như thế nào lại không xuống giường được?
BẠN ĐANG ĐỌC
[Edit - hoàn] Cứu vớt vai ác kia (xuyên nhanh)
RomanceTên gốc: Chửng cứu na cá phản phái Tác giả: Chỉ Tiêm Phồn Hoa Tình trạng bản gốc: Đã hoàn (155 chương) Tình trạng edit: Đã hoàn Nguồn: Wikidich Edit: Yukihoshi Thể loại: Đam mỹ, Hiện đại, Cổ đại, Điềm văn, Sảng văn, Nhẹ nhàng, Tương lai, Xuyên nhanh...