Q2 - Chương 47. Chúc ngủ ngon

6.7K 745 26
                                    

(Truyện được edit và đăng duy nhất tạiWattpadVivianLight2904, hãy đọc truyện tạiWattpadchínhchủ để ủng hộ cho mình nhé!)

Draco lần thứ hai làm nổ vạc của mình.

Sắc mặt xà vương Slytherin đã không thể dùng từ khủng bố để miêu tả nữa, cho dù là Harry – người xem như là có kinh nghiệm với giáo sư Snape, dưới khí thế này cũng phải ngoan ngoãn lui về phía sau một bước. Draco căng da đầu đối mặt với khí thế chết chóc của xà vương, sau đó nói một câu: "Con rất xin lỗi, thưa giáo sư."

"Xin lỗi?" Khóe miệng Snape hơi cong lên, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại như tơ lụa nhưng lại khiến người ta cảm nhận được áp lực kinh khủng: "Thứ lỗi cho tôi không thể hiểu được, trò Malfoy. Điều chế Độc dược ở loại trình độ này mà cũng cần trò phải xin lỗi tôi sao? Xem ra, tôi rất cần viết một bức thư cho cha của trò, nói cho ông ấy, đứa con trai mà ngài luôn kiêu ngạo tự hào có vẻ đang có xu thế biến thành quỷ khổng lồ."

Thầy nói, ánh mắt còn hơi dời qua, liếc Harry đứng bên cạnh một cái.

Harry kêu to 'tôi vô tội' ở trong lòng, Merlin có thể làm chứng, cậu hôm nay thật sự cái gì cũng chưa làm cái gì cũng chưa nói! Cho dù là có, thôi được rồi, chẳng qua buổi tối ngày hôm trước cậu chỉ tỏ tình với con đỡ đầu của giáo sư mà thôi! Hôm nay cậu thật sự là... ơ, được rồi được rồi, cậu không phải chỉ cười với Draco một chút thôi sao?

Draco lại sững sờ rồi bỏ thêm một ít phấn hoa mạn đà la, chuyện này sao có thể trách cậu được chứ?

"Rất xin lỗi, thưa giáo sư." Draco nhận sai trước mặt Snape vô cùng thành khẩn, bởi vì hắn biết rõ đây là cách để được tha thứ nhanh nhất.

"Bảy thước Anh luận văn phân tích dược tính của phấn hoa mạn đà la. Cấm túc ở văn phòng Độc dược, một tháng. Còn nữa, Slytherin bị trừ mười điểm." Snape lạnh lùng nói, thậm chí còn phá lệ trừ tới mười điểm của nhà Slytherin, thể hiện đầy đủ sự bất mãn và phẫn nộ đối với con đỡ đầu của mình.

Draco cúi đầu, dọn dẹp đống lộn xộn trước mặt mình, sau đó bất đắc dĩ phát hiện, hắn bị ảnh hưởng bởi Harry, ừm, Harry? Thôi được rồi, từ sau đêm qua, hắn vẫn luôn gọi cậu như vậy, dù sao cậu ta cũng gọi tên hắn rất thuận miệng, không phải sao?

Lại nói, sức ảnh hưởng từ lời tỏ tình của Harry đối với hắn, xem ra có vẻ lớn hơn trong tưởng tượng của hắn rất nhiều, Draco thậm chí có thể nhớ rõ ràng mỗi một chi tiết đêm qua. Harry yêu hắn? Hắn chưa bao giờ biết, Harry Potter – tử địch cũ của mình, lại ôm loại tình cảm này đối với hắn.

Nếu là trước đây khi nghe cậu ta nói vậy, hắn chắc chắn sẽ cười nhạo Harry khắp nơi, chuyện này nguyên bản cũng là một chuyện rất buồn cười, không phải sao? Thậm chí, có lẽ hắn sẽ lợi dụng tình cảm của Harry, cố ý tổn thương cậu, nhìn cậu thương tâm khổ sở. Nhưng mà, vì sao hắn lại không làm vậy? Vào lúc đó, hắn thậm chí còn không nghĩ đến bất kì chuyện gì tương tự như vậy.

Hắn chỉ cảm thấy kinh ngạc, không thể tin được, lại không hề cảm thấy chán ghét, muốn cự tuyệt hay muốn nhục nhã Harry. Thậm chí mới vừa rồi, lúc Harry mỉm cười với hắn, hắn chỉ cảm thấy trong lòng run lên, khi hắn phục hồi tinh thần lại, vạc Độc dược trước mặt đã nổ tung một lần nữa. Nhưng lúc này đây, hắn không có ý muốn trách tội Harry, dù chỉ là một chút.

[DraHar] SoulmateWhere stories live. Discover now