Q1 - Chương 29. Tỉnh lại

5.2K 661 36
                                    

(Truyện được edit và đăng duy nhất tạiwattpadVivianLight2904, hãy đọc truyện tạiwattpadchínhchủ để ủng hộ cho mình nhé!)

Lúc Harry tỉnh lại một lần nữa, cảm giác đau đầu vô lực, tứ chi bủn rủn đã biến mất, thay vào đó là tinh thần sáng láng, tràn đầy sức sống. Cậu sờ soạng trên đầu giường tìm mắt kính của mình. Khi Harry đeo kính vào, điều đầu tiên cậu nhìn thấy, là một mái tóc bạch kim sáng bóng.

Phản ứng đầu tiên của cậu là, Draco thật là dễ nhận ra, màu tóc bạch kim xinh đẹp như vậy, ngoại trừ gia tộc Malfoy ra, thì không ai có cả. Nghĩ nghĩ, Harry bỗng cảm thấy hơi ngứa ngáy trong lòng, cậu chớp chớp mắt, Draco hình như ngủ rồi, hắn một tay chống cằm, tùy ý dựa vào ghế.

Ừm, nếu bỏ lỡ cơ hội này, chắc chắn sẽ không có lần tiếp theo nữa. Tay Harry ngứa ngáy vô cùng, càng nhìn càng động lòng, cuối cùng thật sự không nhịn được nữa, liền vươn tay về phía mái tóc của Draco. Cậu cẩn thận sờ vào những sợi tóc mềm mại kia, cảm xúc tuyệt diệu y như trong tưởng tượng làm cậu yêu thích tới mức không nỡ buông tay, Draco vậy mà vẫn còn chưa tỉnh nữa, chắc là quá mệt mỏi rồi, không biết mình đã hôn mê bao lâu nữa, Draco đi công tác cũng đã trở về rồi.

Harry vừa cười, vừa cẩn thận vuốt ve sợi tóc của Draco, sau đó không tự chủ được mà theo sợi tóc mượt mà ấy, chuyển qua vuốt ve khuôn mặt Draco. Làn da lúc nào cũng tái nhợt của Draco bây giờ trông càng thêm tiều tụy, Harry nhíu mày, sau này cậu nhất định phải nói chuyện với Draco một chút, hắn không thể vì chăm sóc cậu mà không màng tới bản thân mình như vậy được.

Nhưng Draco đúng thật sự là quá đẹp, ngũ quan tinh tế hoàn mĩ, đặc biệt là đôi mắt xanh xám có thể làm say lòng người kia, quả thật, Draco rất có mị lực. Tay Harry vuốt ve khuôn mặt của Draco, cậu dùng lực rất nhẹ, không muốn quấy nhiễu đến Draco đang ngủ say.

Harry chưa từng tinh tế phác họa khuôn mặt của một người như vậy, từ hàng mi dày cong vút đến đôi môi hồng nhạt, cậu đều chạm vào một lần, sau đó dời tay đi. Harry giống như là bị nghiện, có chạm vào bao nhiêu lần cũng không đủ, cậu năm lần bảy lượt vuốt ve khuôn mặt của Draco, nụ cười bên môi càng lúc càng vui vẻ.

Ở ngoài phòng bệnh, xuyên qua khe cửa khép hờ, Hermione đã trông thấy tất cả, cô liều mạng che miệng để ngăn bản thân không phát ra bất cứ âm thanh gì, trong mắt đong đầy nước mắt.

Harry, bồ có biết mình đã bỏ lỡ điều gì không? Bồ có biết người mình đang vuốt ve là ai không? Đó là bạn lữ linh hồn của bồ đấy! Là bạn lữ linh hồn độc nhất vô nhị, không ai có thể thay thế được của bồ! Hermione chỉ muốn hét lên điều ấy, nhưng cô không thể làm vậy được. Nhìn thấy cảnh ấy, cuối cùng Hermione cũng hiểu, nếu cho Draco thêm một năm, không, có lẽ chỉ cần nửa năm thôi, lựa chọn của Harry chắc chắn sẽ khác hẳn bây giờ!

Nhưng Harry đã đưa ra lựa chọn rồi, bồ ấy từ chối bạn lữ linh hồn của mình rồi, bọn họ, đã... không thể quay lại nữa rồi. Hermione cảm thấy vừa bi thương vừa bất đắc dĩ, Malfoy, hắn lựa chọn quyết tuyệt như vậy, một mạng đổi một mạng, hắn cuối cùng có thể chịu đựng lời nguyền hắc ám kia bao nhiêu năm chứ?

[DraHar] SoulmateWhere stories live. Discover now