Chương 12

2.4K 203 7
                                    

"Năm 2010..." Trình Minh Hạo giật nảy mình, "Bảy năm trước cậu đã quen với Điền Chính Quốc rồi sao? Không phải chứ, sao tôi lại không biết?"

Bảy năm trước bọn họ còn học đại học, Trình Minh Hạo vừa là bạn học cùng chuyên ngành với Kim Thái Hanh, vừa là bạn cùng phòng, mọi thời gian đều ở cùng nhau, anh ta đâu thấy Kim Thái Hanh có biểu hiện gì đặc biệt...

Không đúng!

Linh quang trong đầu Trình Minh Hạo chợt lóe lên: "Kì nghỉ hè năm ấy, sau khi cậu về lại trường bỗng nói muốn gây dựng sự nghiệp, có phải là..." Anh ta nhìn về phía Kim Thái Hanh, "Không phải bởi vì Điền Chính Quốc chứ?"

Kim Thái Hanh không nói gì, nhưng sự im lặng của hắn đã nói lên tất cả.

"Khó trách." Trình Minh Hạo bày vẻ mặt cảm khái.

Năm đó Kim Thái Hanh là một nhân vật truyền kì trong ngành của bọn họ, hắn đã dẫn dắt đội tuyển tham gia cuộc thi lập trình dành cho sinh viên đại học quốc tế và giành chức vô địch trong hai năm liên tiếp. Kết quả, trường đại học của bọn họ đã trở thành trường đại học châu Á duy nhất giành chức vô địch của vòng chung kết toàn thế giới cho đến nay.

Không biết đã có bao nhiêu công ty khoa học kỹ nổi danh quốc tế ném cho hắn cành ô-liu, mà sau khi anh ta nói chuyện với giáo sư mới biết, Điền Chính Quốc đã từ chối toàn bộ. Kim Thái Hanh là tuýt người không dễ hòa đồng, những điều tưởng như rất đơn giản với người bình thường lại cực kỳ khó khăn đối với hắn.

So với dốc sức làm việc trên môi trường công ty, tính cách của hắn thích hợp với làm nghiên cứu hơn.

Giáo sư đã lên kế hoạch cho con đường tương lai của hắn từ sớm: Sau khi tốt nghiệp đại học, hắn sẽ đến MIT để làm nghiên sinh và học bằng tiến sĩ, sau đó trở lại trường cũ của mình để giảng dạy. Kim Thái Hanh cũng chấp nhận sẽ đi theo con đường này.

Nhưng có một ngày, hắn bỗng nhiên trở quẻ. Dù giáo sư đã khuyên can đủ đường, hắn vẫn luôn kiên định với mong muốn gây dựng sự nghiệp của mình.

Vị giáo sư già được người người kính trọng bị hắn chọc tức đến dựng râu, nói rằng tuyệt đối sẽ không bao giờ giúp đỡ gì cho hắn hết, rồi đuổi hắn ra khỏi văn phòng mình.

Khi đó, Trình Minh Hạo và giáo sư đều cho rằng Kim Thái Hanh sẽ không kiên trì được bao lâu đâu, bởi với tính cách tự tin đến mức gần ngạo mạn của hắn, sao có thể chịu đựng được những khó dễ và nghi ngờ từ bên ngoài.

Nhưng bọn họ đã nghĩ sai thật rồi.

Kim Thái Hanh bị các nhà đầu tư quay lưng vì sự kém hiểu biết bên ngoài của hắn, bị bảo là thần kinh rồi đóng sầm cửa, nhưng dù vậy hắn vẫn không bao giờ chịu bỏ cuộc.

Nhiều năm trôi qua, công ty từng bước một phát triển lớn mạnh, cho đến nay đã vươn lên đứng đầu trong ngành. Trình Minh Hạo gần như quên mất quá trình lúc mới bắt đầu gây dựng sự nghiệp, không ngờ sau nó còn ẩn giấu nhiều chuyện như vậy.

Ánh mắt Trình Minh Hạo đầy phức tạp nhìn Kim Thái Hanh: "Vậy công ty của chúng ta mang tên Khoa Học Kỹ Thuật Quốc Thanh có phải.."

Vẻ đắc ý xẹt qua trong mắt Kim Thái Hanh, nhanh đến mức Trình Minh Hạo chưa kịp thấy đã biến mất tăm.

"Là đồng âm của tên tôi và Chính Quốc." Thái Hanh nói, dừng một chút, 'mèo khen mèo dài đuôi' bỏ thêm một câu, "Rất êm tai."

Nhất thời trong hành lang một mảnh im lặng, Trình Minh Hạo bị sốc văn hóa thật lâu vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.

Kim Thái Hanh cũng không để ý đến anh ta, lấy điện thoại ra bấm, trong loa điện thoại truyền ra nội dung nói chuyện ban nãy của hai người.

—— "Tối nay tôi không về đâu, nói cho anh biết trước một tiếng."

—— "Ở nhà bạn chơi."

Kim Thái Hanh hài lòng nghe thêm hai lần nữa, lúc này mới tắt app ghi âm đi, lẩm bẩm nói: "Chức năng này tốt thật đấy, tôi muốn mua cổ phiếu của công ty bọn họ."

Nếu không phải chính tai mình nghe được, Trình Minh Hạo tuyệt đối sẽ không tin rằng Kim Thái Hanh lại thích người khác, còn thích đến trình độ thế này nữa chứ. Anh ta vẫn luôn cho rằng, hệ nhị phân mới chính là chân ái của Kim Thái Hanh.

Trình Minh Hạo im lặng phút chốc, lại hỏi: "Những việc này Chính Quốc có biết không?"

"Tại sao phải cho em ấy biết?" Kim Thái Hanh không hiểu hỏi ngược lại, "Tôi chỉ muốn thỏa mãn dục vọng tiếp cận em ấy của mình thôi mà."

Nhớ lại nội dung trò chuyện vừa nghe được, Trình Minh Hạo bỗng có một loại dự cảm xấu: "Được rồi, chuyện này không tính, vậy những chuyện khác thì sao? Cậu đã biểu đạt tâm ý của mình đến cậu ấy chưa?"

"Em ấy không thích người quá chủ động và người không cẩn trọng." Kim Thái Hanh lặp lại, để chứng minh lời mình là đúng, hắn bắt đầu thao thao bất tuyệt kể về người chủ động bày tỏ với Điền Chính Quốc đã bị cự tuyệt khốc liệt đến mức nào.

Trình Minh Hạo: "..."

Anh ta cuối cùng cũng rõ được giữa hai người có cái gì không đúng rồi, làm những việc mà đối phương không biết gì về nó, đó cũng coi là toi công mất! Tuy nói Điền Chính Quốc không thích người quá chủ động, nhưng cái này cũng quá mức rồi!

Trình Minh Hạo đang vô cùng nghi ngờ câu 'tình cảm của chúng tôi rất tốt' của Kim Thái Hanh vừa nói là nói dối, ít nhất tình huống ngày hôm đó trong salon tóc không hề thể hiện điều đó.

"Cậu có thể chủ động gián tiếp." Trình Minh Hạo cảm thấy mình giống như một viên cảnh sát gặp được một thiếu nữ cảnh giác, mang theo trách nhiệm chỉ dạy to lớn, "Không trực tiếp..."

"Xin lỗi, tôi ngắt ngang tí?" Kim Thái Hanh nói, rồi nghiêm cẩn sửa chữa lại lỗi sai cho Trình Minh Hạo, "Gián tiếp và chủ động là hai khái niệm khác nhau, không thể tiến hành cùng lúc."

Làm bạn bè nhiều năm như vậy, Trình Minh Hạo cũng biết tỏng là hắn thật sự không hiểu, không thèm để ý, tiếp tục nói: "Ý của tôi là, cậu có thể cố ý làm ra một số hành động, để Điền Chính Quốc chú ý tới cậu trước, thế thì sẽ không coi là cậu chủ động."

Mắt Kim Thái Hanh sáng lên, cảm thấy đây là một ý kiến hay, hỏi tới: "Ví dụ như?"

Trình Minh Hạo vắt óc suy tư một chốc, dù sao thì kinh nghiệm yêu đương của anh ta không nhiều, có lắm mới tìm được thứ hữu dụng: "Ví dụ như cậu đăng bài lên vòng bạn bè để chế độ riêng chỉ mỗi một cậu ấy là đọc được, viết rằng một mình ăn cơm cô đơn gì đó. Hoặc là, hằng ngày chia sẻ vài bài viết mà cậu ấy đang quan tâm, cậu ấy nhất định sẽ thuận theo đó mà nói vài câu với cậu, trò chuyện nhiều, hiểu nhau hơn thì tình cảm sẽ dần chuyển biến tốt thôi."

Trình Minh Hạo cuối cùng rút ra kết luận: "Anh Hanh à, nếu cậu không làm cũng không chịu nói gì thì sao cậu ấy có thể cảm nhận được tâm ý của cậu chứ."

Kim Thái Hanh không muốn thừa nhận rằng bản thân mình sai, nhưng Điền Chính Quốc thực sự đã đề cập về việc muốn ly hôn với hắn. Hắn trở lại văn phòng, suy nghĩ một lúc lâu, rồi chần chừ nhấc điện thoại lên...

Lúc đó, Điền Chính Quốc vừa ngắt cuộc gọi thoại WeChat của cha Điền.

Cha Điền tìm cậu bởi vì chuyện Điền Chính Diệu lên hot search weibo, lời lẽ thô tục, còn không bằng nói thẳng cậu là tên súc sinh có lòng dạ độc ác cho rồi.

Điền Chính Quốc lười cùng ông ta phí lời, đặt điện thoại lên bàn. Cha Điền nói một câu, cậu liền gửi một tấm cảnh Điền Chính Diệu bị đánh, đôi khi có biểu tượng cảm xúc do một vài cư dân mạng tạo ra, khiến cho cha Điền tức giận đến thiếu chút nữa qua đời tại chỗ.

"Đây là loại cha gì thế không biết." Cốc Thụy Gia là con một, nên không hiểu được vì sao lại có loại cha mẹ bất công đến thế, "cứ như cậu không phải là con ruột của ông ta vậy."

"Đúng thế!" Chu Chấn Sinh nghe xong điên máu, vỗ ngực nói, "Điền Chính Quốc sau này đừng để ý ông ta nữa, cứ để ông ta canh giữ bên người tên rác rưởi Điền Chính Diệu kia đi. Vừa lúc mẹ tớ đặc biệt muốn gặp cậu, cậu đến nhà nhận mẹ tôi làm mẹ nuôi đi!"

Tôn Quỳnh thận trọng, thấy Điền Chính Quốc chỉ cười không nói lời nào, thì biết cậu không muốn nói nhiều về chuyện trong nhà, liền cố ý nói sang chuyện khác: "Chậc chậc chậc, sao đối xử đặc biệt với Chính Quốc mà lại phân biệt đối xử với tớ quá vậy, dù dung mạo tớ không đẹp thì sao nào, đúng là nhan cẩu chính hiệu mà."

"Nhan cẩu thì làm sao?" Chu Chấn Sinh trừng Tôn Quỳnh, "Hiện tại ai không nhìn mặt!"

"Tớ nè" Tôn Quỳnh uống một hớp rượu, cố ý cãi, "Tớ chỉ chú trọng tâm hồn."

Chu Chấn Sinh khinh bỉ "A" một tiếng, "nhấn đinh vào đầu*": "Người có bề ngoài xấu xí, còn đòi cái gì mà tâm với chả hồn."

*Nhấn đinh vào đầu ( 一针见血): Nó là một phép ẩn dụ, nói thẳng và đánh vào vấn đề.

Tôn Quỳnh: "..." Tôi chịu thua!

Điền Chính Quốc ngồi một bên nhìn bọn họ đấu võ mồm, dần phai đi năng lượng tiêu cực mà cha Điền mang đến, nhưng hứng thú vẫn không thể cao như lúc đầu nữa. Cậu ngồi nghịch điện thoại, đang muốn tìm vài tin tức để đọc, bỗng nhận được tin nhắn.

【 Kim Thái Hanh: Chia sẻ liên tiếp —— tin tức hottttt: Không nên thức khuya, đàn ông thức khuya nhiều rất dễ bị hói đầu ! 】

Điền Chính Quốc: "???"

Điền Chính Quốc bị tức đến bật cười, tên Kim Thái Hanh này đang nguyền rủa cậu sớm bị hói đầu à?!

Giờ sao có thể nhịn xuống được chứ!

Cậu trực tiếp gọi tới: "Anh có ý gì?"

Kim Thái Hanh không dám tin vào mắt mình, không ngờ ý kiến của Trình Minh Hạo lại hữu dụng như vậy! Thật là quá thần kỳ, chỉ không rõ tại sao giọng điệu của Điền Chính Quốc không đúng lắm...

"Không có ý gì." Kim Thái Hanh nói, "Chỉ muốn cho em xem một chút."

Điền Chính Quốc càng tức: "Tôi xem cái này làm gì? Anh muốn rủa tôi nhanh bị hói đầu hả?"

Kim Thái Hanh lập tức nói: "Không phải."

Trình Minh Hạo nói chia sẻ điều mà Điền Chính Quốc quan tâm, trước đây cậu chỉ quan tâm đến công việc, nhưng bây giờ ... Nghĩ đến tình huống trong salon ngày đó, Kim Thái Hanh cảm thấy bây giờ Điền Chính Quốc rất chú trọng tới vẻ ngoài của bản thân, vì thế nên hắn mới gửi cái này cho cậu xem.

Nhưng hai chữ 'không có' khô cằn ấy đâu một chút sức thuyết phục nào, Điền Chính Quốc cầm điện thoại đi ban công, lửa giận toàn bộ bùng nổ: "Không phiền ngài đây bận tâm, ông đây có hói đầu cũng đẹp mắt!"

Hôm nay là ngày gì thế không biết, mỗi cha cậu thì thôi đi, nay lại thêm tên Kim Thái Hanh cả tám trăm năm không liên lạc một lần hùa vào làm cậu khó ở.

Điền Chính Quốc buồn bực, đang muốn tiếp tục trào phúng, thì nghe được giọng của Kim Thái Hanh.

Giọng điệu của hắn rất nghiêm túc, tựa như từng chữ từng câu đều được phát ra từ tận đáy lòng: "Đương nhiên, em dù như thế nào thì vẫn đẹp." Dừng một chút, cảm thấy chưa đủ, lại bồi thêm một câu, "Xinh đẹp nhất."

Từ nhỏ đến lớn, Điền Chính Quốc đã nghe qua rất nhiều người khen vẻ ngoài của mình, muốn miễn dịch luôn rồi. Mà không biết vì sao, sau khi nghe xong hai cậu đơn giản này của Kim Thái Hanh, cậu thấy cảm thấy có chút gì đó ngượng ngùng.

Lửa giận bùng nổ muốn thủng trời vừa rồi trong phút chốc bị cuốn đi sạch sẽ.

Điền Chính Quốc hừ một tiếng: "Đừng tưởng nịnh nọt thì tôi sẽ tha lỗi cho anh."

"Không phải đâu." Kim Thái Hanh phủ nhận, giọng có một chút căng thẳng, lại không biết phải làm sao, "Tôi làm cho em tức giận sao?"

Không đợi Điền Chính Quốc nói chuyện, bên tai đã truyền đến âm thanh lật sách sần sật, ngay sau đó, cậu nghe thấy Kim Thái Hanh nói: "Em có thể nó cụ thể đó là điểm nào không? Để tôi note lại, lần sau sẽ tránh."

Điền Chính Quốc không kìm được mà cười ra tiếng, cảm thấy Kim Thái Hanh như vậy thậm chí có chút đáng yêu, cậu cố ý đùa hắn: "Không phải trí nhớ của anh rất tốt sao, sao còn muốn dùng bút ký?"

"Chính Quốc! Làm gì mà còn chưa vào thế!" Giọng Cốc Thụy Gia oang oang từ phòng khách truyền đến.

Kim Thái Hanh không hề trả lời vấn đề của Điền Chính Quốc, chỉ hỏi: "Em đang ở nhà Cốc Thụy Gia à?"

Điền Chính Quốc nói "Ừm".

Như được tiếng cười vừa rồi của Điền Chính Quốc tiếp thêm dũng khí, Kim Thái Hanh cố gắng tìm từ, chậm rì rì nói: "Ồ, vậy thì chúng ta không cách nhau xa lắm." Lại mang ý riêng nói, "Từ công ty về vừa lúc tôi có đi ngang qua nơi đó."

Có lẽ đêm hè quá yên tĩnh, khiến cho Điền Chính Quốc mềm lòng, cậu không nhịn được nói: "Giờ này rồi mà anh còn ở công ty à."

"Ừm" Kim Thái Hanh nói có một hạng mục mới cần phải ký, sẽ xong nhanh thôi, "Hiện tại tôi đã hết bận bây giờ sẽ về."

Giữa hai người nhất thời không có một lời nào, thỉnh thoảng những con chim không tên bay qua bầu trời đêm, hót líu lo, nhẹ nhàng mà êm tai.

"Có muốn tới chơi cùng không?"

"Em có muốn ăn trứng hấp sữa không?"

Hai người đồng thời mở miệng.

Điền Chính Quốc vốn không muốn ăn, nhưng lúc này lại cảm thấy ăn một chút cũng được, cậu hỏi Kim Thái Hanh: "Tôi muốn ăn thì thế nào?"

"Tôi sẽ mang tới cho em." Kim Thái Hanh lập tức nói, hắn đứng lên, cả áo khoác cũng không kịp lấy liền đi ra ngoài.

Gió đêm nhẹ thổi mang theo mùi hương thoang thoảng của hoa đinh hương từ cửa sổ bay vào. Cả người Kim Thái Hanh căng thẳng, tim đập mạnh, tựa như một tín đồ trung thành chờ thần linh phán quyết.

Cũng may Điền Chính Quốc không để cho hắn chờ quá lâu.

"Được" Điền Chính Quốc nói, lại bỏ thêm một câu, "Cảm ơn anh."

"Không cần khách khí." Kim Thái Hanh ấn nút xuống của thang máy, đây là lần đầu từ khi sinh ra tới giờ, hắn muốn lái xe với tốc hơn 100km/h đến như vậy.

[Edit] [Vkook Ver] Không Muốn Ly HônNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ