Chương 42

2.6K 178 2
                                    

Khi nhận được cuộc gọi của cha Điền, Điền Chính Quốc đã cơm nước xong xuôi, đang theo Kim Thái Hanh và Trình Minh Hạo đi lên lầu.

"Đúng rồi, anh Điền." Trình Minh Hạo ấn nút lệnh tầng trệt, quay đầu hỏi Điền Chính Quốc, "Cậu có đến tiệc kỷ niệm bảy năm ngày thành lập Quốc Thanh của chúng tôi không?"

Điền Chính Quốc ngẩn ra, Kim Thái Hanh không nói chuyện này, cậu cũng không để ý ngày thành lập của Khoa Học Kỹ Thuật Quốc Thanh.

"Ngày nào?"

"Ngay mười bảy này, sắp tới rồi." Trình Minh Hạo liếc Kim Thái Hanh ra hiệu, mời mọc, "Cậu sẽ tới chứ, tiệc của công ty chúng tôi rất vui đó."

Điền Chính Quốc chọt chọt Kim Thái Hanh, hỏi: "Có đúng vậy không?"

Kim Thái Hanh thuận thế bắt được tay cậu nắm vào trong lòng bàn tay, chưa nói "Đúng", cũng chưa nói "Không", chỉ bình tĩnh nói: "Anh sẽ để cho em vị trí ghế có tầm nhìn tốt, hướng về phía sân khấu chính, rất sống động, bầu không khí náo nhiệt, em sẽ thích nó. "

Điền Chính Quốc nhíu mày: "Em có nói sẽ đi sao?"

Kim Thái Hanh không nói nữa, chỉ yên tĩnh nhìn cậu, ánh mắt ngầm mong đợi.

Đối diện nhau được 3 giây, Điền Chính Quốc rất không có nguyên tắc mà thỏa hiệp: "Được thôi, lúc đó em sẽ sắp xếp công việc để tới."

Cánh tay Kim Thái Hanh giật giật, rất muốn ôm lấy Điền Chính Quốc. Nhưng bởi vì còn có Trình Minh Hạo ở đây, nên đành khắc chế bản thân lại, chỉ nắm tay Điền Chính Quốc chặt hơn một ít.

Điền Chính Quốc cười khẽ, đang muốn nói gì đó, điện thoại bỗng rung lên, vang vọng trong thang máy. Cậu cúi đầu liếc mắt nhìn màn hình, ý cười trong mắt nháy mắt biến mất không còn tăm hơi.

Cửa thang máy đinh một tiếng mở ra, Điền Chính Quốc liếc qua Kim Thái Hanh nói: "Anh về văn phòng trước đi, em đi nhận điện thoại."

Cậu không che khuất màn hình, cho nên Kim Thái Hanh và Trình Minh Hạo đều thấy hiển thị cuộc gọi.

Kim Thái Hanh nói "Được", đi theo Điền Chính Quốc ra sau thang máy. Không trực tiếp vào văn phòng, mà là đứng ở cửa. Như đang chờ đợi, là điểm tựa kiên cố.

"Có việc gì?" Điền Chính Quốc ấn nút nghe, nhàn nhạt nói.

"A Quốc..." đầu bên kia điện thoại, truyền đến giọng cha Điền ôn hòa đến khó tin nổi, "Khoảng thời gian này cha luôn quan sát Thiên Tỉ, con làm vô cùng tốt. Sau này Đỉnh Nguyên giao cho con, cha cũng có thể triệt để yên tâm rồi."

Điền Chính Quốc cười nhạo một tiếng: "Đừng nói nhảm, vào chuyện chính đi."

Cha Điền dừng một chút, nhẫn nhịn cơn tức giận trong lòng, ôn tồn nói: "Cha biết trong lòng con luôn buồn tủi, cảm thấy cha đối xử bất công, luôn đối xử tốt với A Diệu. Đó là bởi vì A Diệu là con út, không cần kế thừa gia nghiệp. Mà con thì không giống như vậy, tương lai của Đỉnh Nguyên còn phải dựa vào con gánh vác, không yêu cầu nghiêm ngặt một chút sao được chứ."

"Xem ra vẫn chưa đủ nhỉ." Điền Chính Quốc dựa vào trên tường, giễu cợt nói, "Lằng nhà lằng nhằng, không đau lòng cho tiền mạng à ?"

"Mày——" Cha Điền khựng lại, hít thở sâu rồi mới tiếp tục nói, "A Quốc, con trở về đi. Khảo nghiệm trước kia đối với con đã kết thúc, Đỉnh Nguyên sau này do con làm chủ, cha bảo đảm A Diệu sẽ không nhúng tay vào nữa."

Dừng một chút, còn nói: "Có phải con tức giận về thái độ của ta với mẹ con không? Như vậy đi, con về nhà một chuyến, cha nói chuyện của cha và bà ấy cho con biết. Không phải cha vô tình, là bà ấy làm chuyện có lỗi với cha trước, cha bị bà ấy lừa."

Điền Chính Quốc cảm nhận được luồng lửa giận đã xông lên đến tận óc, như muốn thiêu khô cả lý trí của cậu. Gã đàn ông này có thể vô liêm sỉ đến mức nào mới có thể dội nước bẩn lên người đã khuất như thế.

Đời trước cậu bị bệnh liệt giường bảy ngày, nhận hết những lời lẽ vô tình. Nếu quả thật có chuyện như vậy, cha Điền còn không lấy ra nói sao.

Điền Chính Quốc bỗng thấy hối hận khi block số điện thoại của cha Điền mà không block wechat của ông ta.

"À..." Điền Chính Quốc cười lạnh, "Bà ấy lừa ông vì mưu đồ gì? Vì cái chuồng dê rách của nhà ông à?"

Cha Điền bị cậu chọc tức, quát mắng: "Không có giáo dục! Mày nói chuyện như vậy với cha mày sao?"

"Con hư tại mẹ." Điền Chính Quốc châm chọc nói, "Nhanh đi, mở mồm chửi cho hả giận đi nào."

Mặt cha Điền tái mét, hồng hộc thở hổn hển, mềm không được thì chơi cứng : "Mày không sợ tao tìm truyền thông cho cho mày lên báo sao? Đồ sói mắt trắng, bất kính cha mẹ, lúc đó danh tiếng của mày và Kim Thái Hanh sẽ thối không nhìn được người."

"Cha mẹ từ đâu ra?" Điền Chính Quốc nhếch môi, trong mắt lại tràn đầy lệ khí, "Ông đã gặp được mẹ tôi dưới đất à?"

Không chờ cha Điền nói tiếp, cậu lại nói: "Muốn làm thì làm đi, ông tìm truyền thông một lần, tôi liền tìm Điền Chính Diệu một lần, không tin thì thử xem."

"Chính Quốc, sao bây giờ con lại biến thành như vậy..." Cha Điền quả nhiên co được dãn được, uy hiếp không thành liền bắt đầu đánh bài tình cảm.

Điền Chính Quốc không muốn lãng phí thời gian với ông ta nữa, đánh gãy lời cha Điền nói: "Đừng nói về chuyện khác nữa, tôi sẽ hỏi ông, mẹ tôi đã mất bao nhiêu thời gian từ khi phát bệnh đến chết?"

Bên kia điện thoại cha Điền rơi lên bàn, phát ra âm thanh rất lớn.

Điền Chính Quốc không để ý, chỉ cho ông ta bị khẩu khí của mình dọa sợ. Dùng chút kiên nhẫn còn sót lại chờ ông ta nhặt điện thoại lên, lập lại một lần nữa.

"Mày hỏi cái này để làm gì?" Cha Điền không trả lời ngay.

Điền Chính Quốc ngắn gọn nói: "Muốn biết."

Cha Điền bên kia yên tĩnh chốc lát, hàm hồ nói: "Khoảng chừng một năm."

"Cụ thể là bao lâu?"

Giọng cha Điền vô cùng không kiên nhẫn: "Đã lâu như vậy rồi ai mà nhớ chứ!"

Điền Chính Quốc tự giễu cười, đây chính là người mà mẹ cậu năm đó liều sống liều chết cũng phải gả. Cậu không muốn phí thời gian với cha Điền nữa, cắt đứt trò chuyện, dựa tường xuất thần.

Bên tai truyền đến tiếng bước chân trầm ổn, không cần quay đầu Điền Chính Quốc cũng biết là Kim Thái Hanh.

"Ông ta thật sự không có chút tình cảm nào với mẹ em, lấy bà chỉ là vì muốn trèo cao." Điền Chính Quốc rũ mắt, ngữ khí bình thường, chỉ đơn thuần thuật lại sự thực, "Vì thế cũng không thích em."

"Chính Quốc..." Kim Thái Hanh nhấc cằm cậu lên, nhìn mắt cậu, "Ông ta mắng em sao?"

Điền Chính Quốc bị dáng vẻ nghiêm túc này của hắn chọc phì cười: "Tính làm gì? Chẳng lẽ anh muốn làm 'The King of Cool'* à?"

* Đây là câu nói được lấy nguồn gốc từ câu thoại nam chính "Trời lạnh, hãy để cho nhà họ Vương phá sản" trong 【Vệ sĩ của tôi 】

Kim Thái Hanh không hiểu ý của từ đó, dừng một chút, lại hỏi một lần nữa: "Ông ta mắng em sao?"

"Đùa thôi, em mắng ông ta còn nói được." Điền Chính Quốc đắc ý nhướng mày, kéo tay hắn đi vào trong văn phòng, "Em cảm thấy đáng tiếc cho mẹ, trả giá nhiều như vậy, lúc chết ngay cả một lời hay cũng không nhận được."

Cậu cong ngón tay gãi vào lòng bàn tay của Kim Thái Hanh, lúc tới cửa phòng làm việc: "May thay mắt nhìn của em không giống bà ấy."

Kim Thái Hanh phản ứng lại, mới ý thức Điền Chính Quốc đang khen hắn. Thỏa mãn nắm lấy ngón tay của cậu nâng lên hôn, rồi nói: "Mắt nhìn của anh cũng rất tốt."

Điền Chính Quốc vốn định ăn cơm trưa xong liền về, nhưng giờ lại không muốn về chút nào.

Vì vậy hai người có chung suy nghĩ, Kim Thái Hanh xử lý công việc, Điền Chính Quốc ở trong phòng làm việc cùng hắn.

Ghế sô pha trong phòng làm việc của Kim Thái Hanh rất lớn, Điền Chính Quốc nằm trên đó chợp mắt ngủ trưa. Sau khi tỉnh, lại ngồi lướt weibo hôn Kim Thái Hanh và thân mật cùng nhau, cả buổi chiều trôi qua rất nhanh.

"Buổi tối ăn lẩu nha?" Điền Chính Quốc cúi đầu đọc bình luận công khai vừa nói với Kim Thái Hanh, "Có một nhà hàng lẩu Tứ Xuyên mới ở Thái Cổ Thành được đánh giá rất tốt. Em nghĩ anh sẽ thích nó."

Kim Thái Hanh nắm tay cậu đi xuống, mới nói: "Em không ăn được cay, ăn món em muốn ăn đi."

"Ngốc ạ." Điền Chính Quốc liền cười hắn, "Có thể ăn lẩu uyên ương mà."

Cậu để điện thoại xuống, ấn chìa khóa mở cửa xe: "Vậy cứ quyết định như thế đi."

Thái Cổ Thành cách Khoa Học Kỹ Thuật Quốc Thanh không xa, dù cho có đụng trúng lúc tan tầm, cũng chỉ đi có hai mươi phút là đến. Có lẽ do bọn họ đi sớm, trong cửa hàng không có nhiều người lắm, chọn mấy món chưa lâu đã lên đủ.

Trong lúc chờ nồi nước sôi, Điền Chính Quốc chống cằm nhìn Kim Thái Hanh ở đối diện, hỏi hắn: "Anh thích âu phục lắm à. Ngày nào cũng chỉ nhiều đó chả thấy thay đổi phong cách gì cả."

Kim Thái Hanh nói "Không phải", sau đó nói cho Điền Chính Quốc: "Là do trợ lý đặt."

Kim Thái Hanh thuộc loại người đặc biệt dễ nuôi, sở thích của hắn không quá rõ ràng, về cơ bản không có yêu cầu đặc biệt nào về thức ăn, quần áo, nhà ở và phương tiện đi lại.

"Thế chút nữa chúng ta đi dạo khu bán quần áo nhé?" Điền Chính Quốc nóng lòng muốn thử, "Em nghĩ anh mặc sẽ rất đẹp."

Yêu cầu nào của Điền Chính Quốc thì Kim Thái Hanh cũng đều sẽ thỏa mãn, huống hồ chỉ là chút chuyện nhỏ này, chẳng nghĩ ngợi liền đáp ứng: "Được."

Bọn họ ăn trong nhà hàng cũng không lâu lắm, thế mà khi ra ngoài quần áo đã ám mùi của lẩu.

Điền Chính Quốc cúi đầu ngửi một cái vào bả vai Kim Thái Hanh, cười nói: "Anh Kim ơi, cả người hai chúng ta ám mùi nồng như vậy chắc chắn sẽ bị nhân viên cửa hàng ghét bỏ mất thôi."

Kim Thái Hanh nhìn mặt cậu, phản bác: "Không đâu." Dung mạo Điền Chính Quốc đẹp như vậy tính cách còn tốt, sao có thể bị ghét bỏ cơ chứ.

Điền Chính Quốc rất thích một nhãn hiệu cao cấp của Tây Ban Nha, trong trung tâm thương mại này vừa vặn có một cửa hàng bán chúng, cậu liền trực tiếp mang Kim Thái Hanh tiến vào cửa hàng.

Vóc người Kim Thái Hanh cao to, lưng thẳng, trời sinh là giá quần áo. Điền Chính Quốc chọn cho hắn chọn cho hắn một chiếc áo len màu xám nhạt với quần jean xanh, bảo hắn vào phòng thử đồ để thay.

Khi hắn bước ra, mắt cậu sáng lên.

Trang phục giản dị càng làm lộ rõ vẻ nghiêm túc, trông hắn như trẻ ra vài tuổi. Nhưng bởi vì khí chất mạnh mẽ, nên hắn sẽ không bị nhầm với những sinh viên đại học vừa rời ghế nhà trường.

Cả người hào hoa khôi ngô hẳn, có sức sống hơn bình thường rất nhiều.

"Đẹp lắm." Đuôi mắt Điền Chính Quốc cong lên, không kiêng kị mà đánh giá Kim Thái Hanh, dán vào bên tai hắn nhẹ giọng nói, "Đẹp trai như vậy, sẽ khiến em không khép lại được chân mất thôi."

Ánh mắt Kim Thái Hanh nháy mắt thay đổi, mang tính xâm lược rơi xuống trên người Điền Chính Quốc, theo bản năng muốn bắt lấy tay cậu, lại bắt hụt mất.

Điền Chính Quốc không tim không phổi, cười né tránh: "Anh chờ em một tí, em chọn thêm hai bộ nữa."

Nói xong, đi thẳng vào khu kiểu mới bên trong, chọn ra vài chiếc áo sơ mi rồi mới chuẩn bị đi ra ngoài.

Ai biết vừa ngẩng đầu lên, lại tình cờ nhìn thấy một em gái cao gầy đang cầm điện thoại đi tới, hình như đang hỏi phương thức liên lạc với Kim Thái Hanh.

Điền Chính Quốc híp mắt, bất động thanh sắc đi tới.

"Chúng tôi vẫn chưa mua xong." Kim Thái Hanh liếc qua Điền Chính Quốc, nghiêm túc nói, "Đợi lát nữa rồi mới tính tiền."

Bước chân Điền Chính Quốc dừng lại, em gái cũng có mơ hồ không rõ, ngơ ngác nâng mã QR lên, một hồi cũng quên trả lời.

Kim Thái Hanh mặt không thay đổi nhìn thẳng vào cô ấy, nói: "Còn có vấn đề gì không?"

Tình cảnh hết sức khó xử.

Điền Chính Quốc: "..."

Điền Chính Quốc đỡ trán, bước nhanh tới bên người Kim Thái Hanh, cười một cái rồi nói: "Thật xin lỗi, người đẹp, bạn trai tôi tưởng cô là nhân viên thu tiền."

Mặt em gái nháy mắt đỏ lên, nói tiếng xin lỗi rồi vội vã đi khỏi cửa hàng.

"Người ta muốn phương thức liên lạc của anh." Điền Chính Quốc nhét quần áo vào trong lồng ngực Kim Thái Hanh, vừa buồn cười lại bất đắc dĩ, "Sao anh có thể xem người ta là nhân viên thu tiền cơ chứ?"

"Hả?" Kim Thái Hanh lúc này mới ý thức được mình đã lầm, nói với vẻ mặt không chút cảm xúc, "Vậy à".

"Ừ." Điền Chính Quốc nhìn nhân viên đứng cách đó không xa, nói nhỏ, "Vừa rồi cô ấy đi theo chúng ta anh không nhìn sao? Trông cô ấy hoàn toàn khác mà."

"Tại sao anh lại phải nhìn cô ta?" Kim Thái Hanh mở cửa phòng thử đồ ra, khó hiểu quay đầu lại. Nhẹ nhàng đụng một cái lên mặt Điền Chính Quốc, nói cho cậu biết, "Anh chỉ nhìn một mình em."

[Edit] [Vkook Ver] Không Muốn Ly HônNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ