Chương 54

2.1K 159 1
                                    

Ban đầu lực lượng cảnh sát không quá coi trọng chuyện này, cho rằng Điền Chính Quốc bị mắc chứng hoang tưởng bị hại, dù gì chuyện cha muốn giết con, nói thế nào cũng rất hoang đường mà đúng không.

Nhìn mức thuế của Khoa Học Kỹ Thuật Quốc Thanh đóng hàng năm, dằng bụng đi theo hầu. Sợ cậu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nên rất phối hợp đưa ly nước kia đi làm đo lường.

Ai ngờ đâu nhận được kết quả ly nước thật sự xảy ra vấn đề, trong nước có nước có chứa kim loại nặng thallium.

Nhất thời cả cục xôn xao, không dám tiếp tục xem thường chuyện này nữa. Điều động người lục soát nhà họ Điền, cuối cùng tìm được nửa bịch thallium chưa dùng hết.

Đây là một sản phẩm được kiểm soát, nhà máy cần được phê duyệt mới được sử dụng. Việc cất giữ nó ở tư nhân rõ ràng là bất hợp pháp.

Vật chứng ở trước mặt, cha Điền có muốn chống chế cũng vô dụng. Rất nhanh ông ta và Triệu Cẩn đã bị tạm giam.

Cùng lúc đó, Điền Chính Quốc lấy ra chứng cứ bản thân tra được, yêu cầu lật lại cái chết của mẹ mình vào hai mươi mốt năm trước.

Thông tin lan truyền nhanh chóng trong giới, hơn nữa vụ việc cha đầu độc con, tình nghi giết vợ đã nhanh chóng gây xôn xao dư luận. Trong hơn hai mươi năm Cha Điền điều hành Đỉnh Nguyên, ông ta không tạo ra được minh tinh nào nổi tiếng cả. Lúc về già lại bởi vì đầu độc mới lên được đầu đề của các tin lớn.

Nhất thời cả nước bàn tán xôn xao về chuyện này. Trong thời đại Internet, không có bí mật nào có thể che giấu được, chỉ trong vòng ba ngày, gốc gác của cha Điền bị đào lên sạch sành sanh.

Xuất thân từ vùng núi xa xôi, sau khi thi đậu đại học Phượng thành ông ta gặp được được mẹ Điền Chính Quốc. Tốt nghiệp chưa lâu liền kết hôn với bà, dựa vào vợ cấp tốc thay đổi giai cấp.

Nhưng ông ta thay vì mang lòng biết ơn, lại lừa dối mẹ Điền Chính Quốc để ngoại tình với Uông Linh Linh. Thậm chí khi bà chết chưa lâu, đã rước tiểu tam về thượng vị.

Không chỉ vậy, khi mọi chuyện tới mức đỉnh điểm, người nào đó đột nhiên đứng ra nói rằng con trai út hiện tại của cha Điền, Điền Chính Diệu, thực chất là đứa con riêng của lão. Chỉ có điều cha Điền sĩ diện hảo đã cố tình thay đổi tuổi của Điền Chính Diệu giảm bớt một tuổi.

Trên đời này không có tường nào là không lọt gió, lúc trước người trong vòng hoặc ít đều biết một chút. Mà chuyện đã lâu, nếu không phải nhìn thấy tin tức về cha Điền, căn bản sẽ không nhớ ra được.

Hết người này đến người khác đưa ra thông tin, thật khiến người ta lạnh sống lưng. Danh từ để ví cha Điền nay đã hoàn toàn biến thành cặn bã, cầm thú cũng không bằng. Ngay cả Uông Linh Linh và Điền Chính Diệu cũng bị mắng.

Chỉ có Điền Chính Quốc là nhận được sự quan tâm và cảm thông từ mọi phía.

Ngay đến Cốc Thụy Gia tính cách tùy tiện, cũng đã bắt đầu học cách chăm sóc người.

Y và Điền Chính Quốc đã quen nhau được mười mấy năm, đã sớm biết cha Điền bất công, lại không thể ngờ chỉ vì 60 triệu, mà cha Điền có thể phát điên lên để ra tay với con trai ruột của mình.

"Quốc ơi, chúng ta là người không thể tính toán chi li với súc sinh được." Cốc Thụy Gia ngồi trong phòng làm việc của Điền Chính Quốc phiền nhiễu hơn nửa ngày, cố gắng lắm mới nhả được vài câu an ủi, "Lỗ Tấn chẳng phải đã từng nói qua rồi sao đừng tức giận với những người không đáng."

Điền Chính Quốc: "???"

Điền Chính Quốc hít một hơi thuốc lá, cười nhạo: "Cái gì mà Lỗ Tấn nói chứ, người ta làm gì nói câu đó ông con."

"Ai nói không quan trọng, có đạo lý là được rồi." Cốc Thụy Gia khò khè cào tóc, "Lúc này không phải đội cảnh sát hình sự liên quan đã điều tra vụ án của dì rồi sao? Đừng lo lắng, sẽ có kết quả tốt thôi."

Điền Chính Quốc "Ừ" một tiếng, cụp mắt gảy tàn vào gạt tàn thuốc.

Thực tế, sau một thời gian dài như vậy, lòng cậu đã gần như điều chỉnh lại rồi. Điền Chính Quốc không phải là người quá đa sầu đa cảm, thay vì suốt ngày chỉ chăm chăm vào nỗi bất hạnh của bản thân và mẹ mình, lúc này đây cậu càng muốn nhìn thấy cha Điền bị đưa ra vành móng ngựa hơn.

"Nhân tiện, ngày mai cậu định làm gì?" Cốc Thụy Gia châm điếu thuốc, hỏi.

Điền Chính Quốc ngước mắt: "Hả?"

"Không lẽ cậu quên rồi?" Cốc Thụy Gia nhìn vẻ mặt mê mang của cậu, vừa buồn cười lại vừa có chút đau, "Mai là ngày cuối cùng trong năm nay."

Điền Chính Quốc ngẩn ra, lập tức nở nụ cười: "Cậu không nhắc là tớ quên mất tiêu." Cậu phun ra một vòng khói, lười biếng dựa vào lưng ghế dựa, như con mèo lớn lười biếng, "Ngày mai lại chạy lên công ty làm việc."

"Ngày mai sẽ có đếm ngược năm mới cùng màn bắn pháo hoa dưới nước ở quảng trường trung tâm." Cốc Thụy Gia lấy điện thoại ra, tìm tin tức đưa cho Điền Chính Quốc, "Nếu nhàn rỗi không chuyện gì làm, thì cùng anh Hanh đi vòng vòng nơi này đi."

Cốc Thụy Gia nháy nháy mắt với cậu, làm biểu tình "Cậu hiểu chứ ": "Bắn pháo hoa không phải là mục đích chính. Quan trọng là đi giữa đám đông để quét sạch những điều không may mắn và đón năm mới an lành."

Nơi này của bọn họ có một loại mê tín cho rằng: Người không may mắn, nên lượn đi lượn lại ở những nơi đông người để xả xui.

Điền Chính Quốc biết y có ý tốt, nhìn lướt qua màn hình, cười khẽ: "Cảm ơn cậu, để tớ hỏi anh Hanh thử xem."

Cha mẹ cậu không có họ hàng gần, huống chi Kim Thái Hanh ở một mình, hai người họ thực sự không có nơi nào để đi vào những ngày đầu năm mới.

Cốc Thụy Gia lấy lại điện thoại, vỗ vỗ vai cậu.

Một năm làm việc bù đầu sắp sửa kết thúc, các nhân viên vui vẻ thu dọn đồ đạc ở chỗ làm việc của mình, chuẩn bị về nhà đoàn tụ với người thân. Điền Chính Quốc biết mọi người sốt ruột, cũng không để họ ở lại làm việc, buổi trưa đã cho thư ký đi thông báo các bộ phận có thể nghỉ rồi.

Nhất thời trong hành lang náo nhiệt hẳn, tiếng hoan hô, cười đùa văng vẳng, rất có không khí tết đến xuân về.

Điền Chính Quốc cười cười, đứng ở cửa sổ nghe một chốc, đến khi đi mọi người đi hết mới khôi phục lại yên lặng. Đang muốn đi vòng qua văn phòng, thì nhận được điện thoại từ Kim Thái Hanh gọi tới.

"Chính Quốc." Giọng Kim Thái Hanh thông qua vô tuyến truyền tới bên tai Điền Chính Quốc, "Anh đang đứng dưới lầu công ty em, em sắp về chưa?"

Dừng một chút, không chờ Điền Chính Quốc nói chuyện, lại chậm rãi bỏ thêm một câu: "Nếu em còn làm việc, anh cũng không ngại đợi đến thời gian em tan làm đâu."

Những trống trải trong lòng cậu nháy mắt được lấp đầy, Điền Chính Quốc không tự chủ được cong khóe môi, nói: "Em ra ngay đây."

Trên đường về nhà, Điền Chính Quốc nói với Kim Thái Hanh chuyện pháo hoa.

Kim Thái Hanh để điện thoại xuống bên trong màn hình là một nửa tin tức, hỏi Điền Chính Quốc: "Em muốn đi không?"

Điền Chính Quốc nói: "Đi xem cũng được."

"Được." Kim Thái Hanh nói, "Vậy thì cùng đi."

Cứ thế, tối hôm sau, hai người lái xe đi quảng trường trung tâm.

Hai người họ không thích chốn đông người cho lắm, đối với những ngày lễ tết như thế này cũng không thấy quá đặc biệt. Ngồi trong quán cà phê đến hơn mười một giờ, mới đứng dậy đi vào quảng trường trung tâm.

Trong lúc đó, Kim Thái Hanh luôn nhắn tin, bộ dạng bận rộn.

Điền Chính Quốc hỏi hắn: "Bên công ty có việc à?"

Cơ thể Kim Thái Hanh cứng đờ, sắc mặt có chút không tự nhiên. Như muốn nói cái gì đó, cuối cùng vẫn cố nhịn lại, chỉ ngắn gọn đáp một chữ: "Ừm."

Điền Chính Quốc thấy có chút không đúng, đang muốn cẩn thận hỏi lại, phía sau bỗng truyền đến một giọng nữ lo lắng——

"Mau mau nhanh lên, sắp bắt đầu rồi kìa!"

Vì thế cậu chỉ có thể quẳng nghi vấn qua một bên, kéo tay Kim Thái Hanh, nói: "Chúng ta cũng đi thôi."

Khi đến đã có rất nhiều người đến quảng trường trung tâm xem pháo hoa, chật nít như kiến. Họ đến quá muộn nên không tìm được chỗ tốt để xem, cuối cùng chỉ có thể đứng trong góc.

Nhìn xung quanh, đầy đầu người đen sì trước mặt. Khả năng cao chỉ có thể nhìn thấy pháo hoa chứ không thấy được các đài phun nước.

Nghiêng về phía trước là một cặp đôi đang yêu. Cô nữ sinh đứng một chỗ than vãn với bạn trai mình quá lùn nên không thấy được pháo hoa. Chàng trai xoa tóc cô, trong tiếng thét của cô gái bế bổng cô gái lên cao.

"Anh Kim ơi." Điền Chính Quốc muốn trêu hắn, cố ý đùa giỡn nói, "Chắc em không nhìn thấy được quá, làm sao bây giờ?"

"Không đâu." Kim Thái Hanh nhìn nữ sinh kia, lại nhìn Điền Chính Quốc, vô cùng trung thực nói cho cậu biết, "Em cao hơn cô ta nhiều lắm."

Quả nhiên là câu trả lời của Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc vui khôn tả.

Mãi đến khi tiếng đếm ngược vang lên, cậu mới ngừng cười trong ánh mắt khó hiểu của hắn.

Ban đầu Điền Chính Quốc không cảm thấy gì với màn đếm ngược này cả, chỉ đơn thuần muốn đến giải sầu. Nhưng một hồi lại đắm chìm vào trong bầu không khí này, nhìn những người bên cạnh hưng phấn đếm ngược, cũng không tự chủ được bị nhiễm vào.

"3, 2, 1—— "

Âm chữ cuối từ "Một" vừa thốt ra, tiếng nhạc đã vang lên, cột nước của đài phun nước bắn lên cao, cùng với đó là những chùm pháo hoa rực rỡ thi nhau bay lên trời, thực sự mang lại cảm giác bỏ qua cái cũ chào đón cái mới.

Được bao quanh bởi một lớp hơi nước mỏng, pháo hoa nở rộ trên đỉnh đầu. Thời khắc này, mọi cảm xúc tiêu cực đè nén trong lòng Điền Chính Quốc dường như đã chìm lại trong năm cũ cùng với thời gian.

Nam nữ xung quanh đều đang hoan hô, đưa điện thoại lên tìm góc độ quay lại khoảnh khác này. Bởi vì nhiều người nên không gian nhỏ, thỉnh thoảng sẽ đụng trúng nhau.

Điền Chính Quốc cảm nhận được Kim Thái Hanh không quá thích, ngẩng đầu nói: "Anh Kim ơi, chúng ta đi nhé?"

Lúc này, nhạc trong đài phun nước vừa đến đoạn cao trào, pháo hoa cũng được bắn lên trình diễn dày đặc hơn. Có quá nhiều tiếng ồn ào nên Kim Thái Hanh không còn nghe thấy được Điền Chính Quốc đang nói cái gì.

Hắn chỉ nhìn thấy được ý cười trong mắt Điền Chính Quốc lúc này đang nhìn mình, đôi môi xinh đẹp hết đóng lại mở, như đang dụ dỗ người tới hái. Vì thế, Kim Thái Hanh cũng không hỏi, mà chỉ nghe theo trái tim của mình, cúi đầu hôn lên đôi môi đang gần trong gang tấc kia.

Bọn họ giống như đôi bạn trẻ thuở học trò thầm thương trộm nhớ nhau, lén lút tránh để thầy cô và phụ huynh biết được, dưới pháo hoa đêm giao thừa ở một góc quảng trường không ai để ý tới, họ trao nhau một nụ hôn nhẹ.

"Chính Quốc." Kim Thái Hanh vuốt mặt của cậu, rất nghiêm túc nói, "Sau này đừng buồn nữa, được không?"

"Chuyện này sao có thể chắc chắn cơ chứ." Điền Chính Quốc cười giả dối, "Lỡ như anh chọc em không vui thì sao đây?"

"Không đâu." Kim Thái Hanh nói.

Hắn hơi dịch tầm mắt, không hiểu sao lại có vẻ hơi lo lắng. Ngay sau đó, khi chùm pháo hoa cuối nở rộ trên đỉnh đầu, hắn nhìn sâu vào mắt Điền Chính Quốc nói với cậu rằng: "Anh yêu em."

[Edit] [Vkook Ver] Không Muốn Ly HônNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ