Trịnh Tiêu tới đài truyền hình trong thời gian dự tính.
Hạ Cẩm Tây đi ra ngoài đón cô ấy, thật xa nhìn thấy một người cầm theo một cái rương lớn, nhưng trong khoảng thời gian ngắn không dám xác nhận.
Người nọ mặc váy với áo gió vô cùng thanh lịch, làn váy bên trong có nhiều nếp gấp, xòe ra một độ cong xinh đẹp.
Mũ, tất và giày, đều là cùng một bộ, màu xanh biển thuần khiết, cả bộ quần áo giống như được chế định bằng chất liệu cao cấp.
Tóc dập thẳng, mỗi một sợi tóc xõa ra đã được trải qua xử lý chuyên nghiệp, độ cuốn khúc cùng chiều dài, đều gãi đúng chỗ ngứa.
Hạ Cẩm Tây dừng một chút, không dám mở miệng gọi người. Tuy rằng đáp án đã ở bên miệng, vẫn quyết định cẩn thận một chút.
Rốt cuộc, ăn mặc và trang điểm thành trình độ như vậy, rất giống như là nghệ sĩ sắp ra tiết mục mới.
Hạ Cẩm Tây bước nhanh đi qua, cho đến khi khoảng cách hai người gần hơn, mỗi một đường cong trên tấm lưng kia đều phác họa ra một bộ dáng cụ thể ở trong đầu, Hạ Cẩm Tây mới dừng lại bước chân, nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Trịnh Tiêu......"
Người nọ xoay người lại, thật sự là Trịnh Tiêu, nhưng cũng không phải là Trịnh Tiêu trong trí nhớ của Hạ Cẩm Tây.
Trong trí nhớ, Trịnh Tiêu trước nay không có trang điểm long trọng như vậy trước mắt Hạ Cẩm Tây, cô ấy nhiều nhất là mặc chiếc váy xinh đẹp, đánh son môi màu sắc sáng ngời.
Trước kia Hạ Cẩm Tây cảm thấy như thế là được rồi, nhan sắc tự nhiên của Trịnh Tiêu, không cần trang điểm quá mức, cũng đủ để đả động tiếng lòng của cô.
Nhưng hiện tại, Hạ Cẩm Tây mới hiểu, cô đã sai rồi.
Một mỹ nhân chân chính, một khi trang điểm lên, mê hoặc lòng người, khiến vạn vật giống như không màu.
Hạ Cẩm Tây mở miệng, Trịnh Tiêu đột nhiên cười: "Khả năng tôi đã hiểu sai ý cô."
"Ah, việc đó, đi theo tôi." Hạ Cẩm Tây chỉ phải nói công việc trước.
Trịnh Tiêu cầm theo cái rương đi bên cạnh cô, cái rương rất lớn, nhìn cũng nặng, Hạ Cẩm Tây giơ tay đến cầm, Trịnh Tiêu nhẹ nhàng chắn cô một chút: "Không nặng, tôi có thể."
Lúc nói lời này, khoảng cách giữa hai người tự nhiên rất gần. Gần gũi đối diện với mặt của Trịnh Tiêu như vậy, Hạ Cẩm Tây cảm thấy hai mắt của mình chính là camera, một hình ảnh chỉ vào lúc đóng phim mới có thể thấy.
Thường ngày Hạ Cẩm Tây khen người khác không ít, gặp phải Trịnh Tiêu, lại khó xử như thế, làm bản thân cô cũng khó chịu.
Cô nắm tay, tốc độ dưới chân nhanh hơn, nhìn thẳng phía trước, lôi trạng thái làm việc ngày thường ra.
"Hôm nay thật sự quá làm phiền cô." Hạ Cẩm Tây nói, "Thật sự là không có cách nào, xuất hiện việc ngoài ý muốn."
"Không phiền." Trịnh Tiêu nói giọng nhẹ nhàng, nghe không ra cảm xúc không kiên nhẫn nào, "Tôi không có việc gì."
Hạ Cẩm Tây nhìn chằm chằm bồn hoa cách đó không xa: "Cô hôm nay...... Quần áo rất đẹp."
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT][Edit][Hoàn] Tác dụng chậm - Kim Kha
Lãng mạn"Thế giới của em vốn dĩ là số 0, bởi vì có chị mới trở thành dấu cộng" ***** Tác phẩm: Tác dụng chậm (后劲) Tác giả: Kim Kha (今轲) Editor: Tĩnh Hân (wattpad: tinhhan25) Thể loại: bách hợp, hiện đại, đô thị tình duyên, gương vỡ lại lành, ngọt văn, HE ...