Chương 10: Xấu hổ

3.9K 65 0
                                    


Khương Phi và Lục Bách Trình vốn là oan gia, từ nhỏ đi học đã thế.

Thực ra, nghiêm túc mà nói, lúc hai người còn bé, quan hệ cũng không đến nỗi tệ. Khi đó Lục Bách Trình còn khiêm tốn, chưa tới mức là "con nhà người ta", có gì ngon, chuyện gì vui cũng mang ra chia sẻ với Khương Phi, mà cô lại thấy vẻ ngoài anh đẹp nên cũng thích chơi cùng. Mối quan hệ giữa họ tốt đến mức nếu chơi trò cút bắt cũng sẽ nắm tay nhau trốn cùng một chỗ dưới gầm bàn.

Sau lại kết thù cũng có nguyên nhân, dù rằng bây giờ nghĩ lại cảm thấy dở khóc dở cười, nhưng vào thời điểm đó quả thật đã làm cho tâm hồn trẻ thơ của Khương Phi tổn thương không ít.

Chuyện phải kể lại từ chiếc điện thoại nắp gập chỉ có thể nghe gọi, nhắn tin của Lục Bách Trình.

Nhà họ Lục vì công việc quá bận rộn, không có thời gian để ý đến Lục Bách Trình, nên mua cho anh chiếc điện thoại tiện liên lạc.

Vào mười mấy năm trước, điện thoại di động vẫn là thứ hiếm lạ. Lục Bách Trình cũng thật sự thần kỳ, đối với những vật ngoài thân này từ nhỏ đến lớn đều không tỏ ra hứng thú, cùng lắm cũng chỉ vọc một buổi tối rồi quẳng qua một bên không quan tâm đến nữa. Khương Phi thì không như thế. Khương Phi đối với cái gì cũng cảm thấy hứng thú, còn có niềm đam mê với đồ vật, thấy anh có một chiếc điện thoại di động thì trong lòng cũng thèm thuồng không thôi. Thế là cô lại hỏi anh xem có thể cho mình mượn chơi không.

Lục Bách Trình dù không lạ gì tính cô, nhưng thấy Khương Phi nhìn anh thèm thuồng như thế, trong lòng cũng thầm định lại giá trị của chiếc điện thoại này.

Anh bảo có thể, nhưng Khương Phi chỉ có thể ở bên cạnh anh chơi, hơn nữa còn phải nghe lời anh.

Khương Phi lập tức đồng ý.

Vì thế có một khoảng thời gian, Khương Phi và Lục Bách Trình luôn ở cùng một chỗ, ai cũng không xen vào được. Mà điện thoại của Lục Bách Trình thì lúc nào cũng nằm trong tay Khương Phi.

Theo lý mà nói, một chiếc điện thoại không có tính năng gì ngoài nghe gọi và nhắn tin, lẽ ra không thể tạo được hứng thú lâu như thế với Khương Phi.

Nhưng nó lại không cản được việc làm Khương Phi biết đến một thứ gọi là "Bạn trên mạng".

Cái gọi là "Bạn trên mạng" này xuất hiện vào lúc Khương Phi đang giải đề toán. Lúc ấy cô đang nghỉ giải lao, Lục Bách Trình đi rót nước cho cô, điện thoại bỗng dưng rung lên, một tin nhắn được gửi đến, nội dung chỉ đơn giản là: "Chán quá, trò chuyện một chút đi."

Khương Phi hoàn toàn không có ý thức rằng đây là một cạm bẫy, chỉ cảm thấy mới lạ, lập tức trả lời: "Trò chuyện gì?"

Thế là hai bên trò chuyện với nhau.

Khương Phi tự cho là mình thông minh, cũng không tiết lộ ra mình là học sinh cấp một, còn tự nhận mình là nhân viên văn phòng hai mươi mấy tuổi đầu. Cô lại phát hiện ra mình và đối phương nói chuyện rất hợp nhau, dù cô nói gì, người kia cũng có thể đối đáp. Việc này làm cho cô cực kỳ vui vẻ, tựa như trong không gian ảo ấy, cô thực sự là một người trưởng thành, độc lập kinh tế.

[H]YÊU THÔI ĐỪNG CƯỚINơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ