Chương 56: Diễn kịch

2.1K 35 0
                                    

Bản tính của Khương Phi là đa nghi.

Lần đó cô cãi nhau với Lục Bách Trình vì Thư Thanh đột nhiên xuất hiện ở bữa cơm, Lục Bách Trình nói rằng cô bỏ đá xuống giếng, cũng không phải là nói oan.

Mặc dù biết hành động âm thầm lén lút đi soát tin trên mạng xã hội của Thư Thanh mà bị Lục Bách Trình phát hiện, chắc chắn sẽ là một màn 'gió tanh mưa máu' về chuyện "tin tưởng", nhưng cô vẫn tốn nửa tiếng đồng hồ lần mò danh sách những người theo dõi trong tài khoản của Lục Bách Trình để tìm ra được tài khoản của Thư Thanh.

Các bài đăng của Thư Thanh không nhiều, điều duy nhất làm Khương Phi chú ý là cô ta chia sẻ mấy bài hát, đều là tác phẩm của một ca sĩ mà Lục Bách Trình yêu thích.

Cách thức bày tỏ kiểu như vậy, Khương Phi dám chắc là Lục Bách Trình không biết, bởi vì ngay cả tài khoản này anh còn không đăng nhập mấy, sao mà biết được?

Nhưng cũng chẳng ảnh hưởng đến việc Khương Phi nhìn anh không thuận mắt. Sau đó mỗi lần Thư Thanh chia sẻ bài hát, cô sẽ lấy lý do tâm tình khó chịu mà đuổi Lục Bách Trình ra ngủ ngoài phòng khách.

Cũng may số lần Thư Thanh chia sẻ không nhiều, nếu không đến khi Lục Bách Trình biết chân tướng có lẽ sẽ tức hộc máu muốn trả thù.

Lục Bách Trình xa cách với người ngoài nên hay được cho là dửng dưng hào phóng, nhưng nếu thật sự làm anh khó chịu thì chẳng để ý đối phương là nam hay nữ, anh đều sẽ nổi giận, chỉ là nặng nhẹ khác nhau mà thôi.

Vậy nên không chỉ một lần Khương Phi cảm thấy tính tình của mình thật tốt, lại có thể bao dung với anh tới tận bây giờ... Nhưng mà lời này có chút quá khoe khoang, nên cô chỉ len lén thầm nghĩ vậy thôi.

Cắt đứt cuộc điện thoại với Thư Thanh, Khương Phi thuận tay kéo số điện thoại của Lục Bách Trình vào blacklist.

Cô như chú chó nhỏ đánh hơi lần mò tìm kiếm được tài khoản của Thư Thanh, đúng như dự đoán thấy cô ta có một bài đăng mới, là ảnh selfie, phông nền không có gì đặc biệt, nhưng đáng nói là mục định vị bên dưới ảnh đó.

... Lục Bách Trình cũng đang ở tại khách sạn này.

Khương Phi quay người lại, cô đang đứng trên sân thượng, tứ chi lạnh ngắt như băng, chạm vào đâu cũng thấy ẩm ướt, lúc đứng lên choáng váng nhức đầu hoa mắt, cả người thẫn thờ không cảm giác, chân trước vướng chân sau suýt chút nữa thì té ngã.

Nhưng cô cũng không cho rằng mình mất hồn mất vía vì chuyện của Thư Thanh. Cô kiếm cớ cho mình theo thói quen, tìm bậc thang bước xuống, giải thích theo bản năng là mình ngẩn người lâu quá nên tinh thần mới hoảng hốt như vậy.

Còn về phần tại sao lại ngẩn người, cô chỉ nghĩ chẳng quan trọng.

Lục Bách Trình đến vào buổi trưa hôm sau.

Cả đêm Khương Phi không ngủ, trời sắp sáng mới chìm vào giấc ngủ được, trong lúc mơ hồ lại cảm nhận được Chung Uẩn nằm bên cạnh đã tỉnh, cô miễn cưỡng hé mắt ra, vừa thấy hoảng hốt lại vừa mệt mỏi, "Sao cậu dậy sớm vậy?"

Tình huống của Chung Uẩn so với cô cũng chẳng tốt hơn, lau qua khuôn mặt đầy nước mắt nói: "Mình làm bữa sáng, cậu có ăn không?"

[H]YÊU THÔI ĐỪNG CƯỚINơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ