Chương 18: Nhục dục

5.4K 62 0
                                    

Khương Phi luôn làm việc kiểu cả thèm chóng chán, khiêu khích người ta thường chỉ khiêu khích đến một nửa, chờ đến khi hứng thú của đối phương dâng lên, cô lại dừng công kích.

"Rốt cuộc là em có đói bụng hay không? Nếu em không đói, bây giờ anh có thể thỏa mãn em."

Không khác lắm với suy đoán của Lục Bách Trình, anh vừa nói xong câu này là Khương Phi rút tay về, cô ngồi lại ngay ngắn bảo: "Em đói, bữa trưa nay chỉ được ăn mỗi salad."

Nơi bọn họ đi ăn là một nhà hàng Tây ở gần bên trung tâm thương mại, Khương Phi đã từng đến đây với đồng nghiệp, mùi vị không tệ, giá cả cũng không cao, cô cũng chỉ mới tới một lần như vậy.

Lục Bách Trình chọn bàn sát trong góc có thể ngắm cảnh, sau khi ngồi xuống, Khương Phi thò đầu ngắm nhìn những tòa cao ốc dưới ánh đèn, một cơn gió thổi tới làm tóc cô bay lung tung rối loạn.

Cô lấy một cây bút trong túi xách ra, tùy tiện búi tóc lên, nói: "Ra vẻ chính thức như vậy, là xem mắt thật à?"

"Chút nữa chắc hẳn dì An sẽ gọi cho em để hỏi thăm."

"Vậy em sẽ nói thật. Nói là anh gạt mẹ em, nào có con rể rùa vàng ở đâu chứ, anh chính là đem thân mình ra chịu tội thay."

Lục Bách Trình nói tiếp theo lời cô: "Sau đó dì An sẽ bắt đầu vun vén kết đôi cho chúng ta, anh không ngại, em có thể thử một chút xem."

Khương Phi nghẹn lời, một lúc sau mới nói ngập ngừng: "Nói vậy cứ như anh đang nghĩ đến chuyện kết hôn ấy."

Sắc mặt Lục Bách Trình lạnh lẽo, không thể tranh cãi về vấn đề cưới hay không cưới này với Khương Phi vào lúc này. Bởi vì mỗi lần nhắc đến chuyện này tâm tình anh cũng không thể khá hơn được. Có nhiều khi anh hy vọng mình đừng hiểu rõ Khương Phi đến vậy, nếu không cũng sẽ chẳng đến nỗi chỉ cần một biểu cảm nhỏ của cô là anh đã biết được cô đang nghĩ gì.

Anh cúi đầu lau tay, nói: "Vậy thì ăn nhiều vào, đừng có được hời còn khoe mẽ."

Nhưng mà Khương Phi trước giờ vẫn cứ thích giẫm lên mặt mũi người ta, vừa nghe đã muốn làm phản, cô chẳng sợ hãi gì mà chuyển đến ngồi bên cạnh Lục Bách Trình.

"Qua đây làm gì."

Cô sát lại gần anh, môi gần như dán lên mặt anh, "Bên kia gió lớn quá à, ngồi sang đây thì anh có thể chắn gió cho em."

Lục Bách Trình vững như núi Thái Sơn, nhưng cũng không gạt đi trò diễn kịch này của cô, "Lần đầu xem mắt, em lại chủ động như vậy à?"

Khương Phi lập tức giở trò lưu manh, "Bởi vì em rất hài lòng về anh đó. Anh xem," cô vuốt lên sống mũi của anh, "Mũi cao như vậy, hẳn là rất..."

Giọng cô ngả ngớn, cả tối nay đề tài đều mất khống chế chuyển sang hướng khác

Lục Bách Trình nâng cằm, rốt cuộc cũng nhìn thẳng vào cô.

Khương Phi thản nhiên nhìn lại anh.

Bọn họ ngồi trên tầng cao, dường như gần hơn với vầng trăng, ánh trăng như dải lụa vương lên mặt cô, khóe mắt long lanh ngập nước. Rồi cô nom thấy cục xương nơi cổ họng của Lục Bách Trình động đậy một cái.

[H]YÊU THÔI ĐỪNG CƯỚINơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ