☆Chương 179: Hỉ (21) Số mệnh xung khắc, em còn muốn gả cho chị không?

1.4K 173 19
                                    

Tiêu Mộ Vũ nhìn vào đôi mắt những người giấy kia, trừ bỏ cha mẹ cùng tổ mẫu của Bạch Hà lang quân, không một người giấy nào khác có nhãn cầu.

"Tìm tìm kiếm kiếm nơi vẽ rồng điểm mắt, Tiêu đội, câu này có phải kêu chúng ta vẽ rồng điểm mắt cho chúng nó không?" Tả Điềm Điềm vội vàng hỏi.

Tiêu Mộ Vũ khẽ lắc đầu: "Tôi còn chưa xác định, nhưng rất có khả năng. Chỉ là hiện tại chúng ta cũng không có đồ vật dùng vẽ rồng điểm mắt."

Trần Giai Kiệt lập tức tìm kiếm xung quanh đại sảnh, mà Tiêu Mộ Vũ cũng thấy được nơi góc phòng có hai tiểu người giấy ôm bình gốm, nàng tiến đến thử duỗi tay chạm vào bình.

Không chút sứt mẻ, nàng quan sát kỹ một trận, ngón tay sờ đến dấu vết ở dưới bình. Lấy ra đèn kéo quân, Tiêu Mộ Vũ khom người liền thấy được dưới đáy bình gốm viết: trai hướng nam, nữ hướng bắc. Quả nhiên các nàng đã bỏ sót nhắc nhở.

Tiêu Mộ Vũ thở dài một tiếng, nhưng cũng không quá để ý, việc đã đến nước này cũng không thể nghĩ nhiều.

Bên kia Trần Giai Kiệt hứng thú hừng hực cầm một cây bút lông cùng nghiên mực chạy lại đây.

"Tiêu đội, nơi này thực sự có bút, nhưng trong nghiên lại không có mực. Hơn nữa bút này......"

Mọi người cúi đầu nhìn kỹ, bút cùng nghiên mực đều là giấy trát. Tiếp tục lục soát vẫn không thu hoạch được gì, sự tình tới đây liền không có tiến triển.

"Ngoài những người giấy kia, có phát hiện cái gì khác thường không?" Tiêu Mộ Vũ nhìn hai đội người giấy trước mặt, trầm tư hỏi.

Mấy người Tô Cẩn nghe vậy bắt đầu tinh tế đánh giá, mà Thẩm Thanh Thu đột nhiên muộn thanh ho khan vài tiếng. Tiêu Mộ Vũ vội đi qua xem nàng, mới phát hiện trên trán nàng đầy mồ hôi lạnh.

Tiêu Mộ Vũ không nói gì, chỉ yên lặng vén ống tay áo lau mồ hôi cho Thẩm Thanh Thu, nhưng môi đã mím chặt.

Thẩm Thanh Thu ngưỡng đầu tùy ý nàng lau mồ hôi, ngăn không được ho khan, sau đó mỉm cười nhìn nàng, "Em không kiểm tra thân thể chị sao?"

Tiêu Mộ Vũ nhíu chặt lông mày, nàng nắm tay Thẩm Thanh Thu, trong đôi mắt vẫn luôn trầm tĩnh đã giấu không được áp lực cùng nôn nóng, "Chị đều dáng vẻ này, em cũng không còn gì để kiểm tra."

Thẩm Thanh Thu cười khẽ, "Tin tưởng chị như vậy?"

Nàng làm sao không hiểu tâm tình Tiêu Mộ Vũ, nàng đứng đều đứng không vững, thật sự không có biện pháp lừa nàng ấy. Nàng thở hổn hển một hơi, còn chưa kịp nói gì, Tiêu Mộ Vũ đã đem vải bông lót trên mặt đất, đỡ nàng dựa ngồi ở một bên, "Chị hảo hảo nghỉ ngơi, nơi này giao cho em, không cần lại hao tâm tổn sức."

Nói xong nàng lại nắm đôi tay Thẩm Thanh Thu, dùng sức chà xát sưởi ấm.

Thẩm Thanh Thu khóe môi tái nhợt, cái trán mới lau khô lại rịn ra một tầng mồ hôi, tình huống thật sự không tốt, điều này làm cho Tiêu Mộ Vũ cực kỳ hoảng loạn.

"Chị có hơi mệt với lạnh một chút, nhưng đầu óc vẫn rất thanh tỉnh. Em đừng vì chị mà trì hoãn chính sự, nhanh đi xem xét."

[BH-Edit]Người chơi mời vào chỗ [Vô hạn lưu] - Thời Vi Nguyệt ThượngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ