☆Chương 166: Hỉ (8) Hôn thêm lần nữa

1.6K 211 63
                                    


Vẻ mặt Thẩm Thanh Thu có chút đông cứng, nàng nhìn vào đôi mắt cười như không cười của Tiêu Mộ Vũ, gian nan nói: "Ta không hiểu nàng muốn nói gì."

Ý cười trong mắt Tiêu Mộ Vũ càng thêm dày đặc, gia hỏa này làm sao đáng yêu như vậy.

"Đây không phải nàng đã làm sao? Cho dù không nhớ cái khác, nàng cũng không thể quên chuyện này được."

Tiêu Mộ Vũ nói xong, liền phát hiện Thẩm Thanh Thu làm tư thế đầu hàng, vùi đầu nhỏ giọng nói: "Nàng không thể tha cho ta sao?"

Tiêu Mộ Vũ phụt nở nụ cười, nàng thò lại gần nhìn Thẩm Thanh Thu, tuy rằng không thể rõ ràng nhìn đến gương mặt nàng ấy, nhưng Tiêu Mộ Vũ đều hình dung được nàng ấy sẽ là biểu tình gì, "Chị thức tỉnh rồi đúng không?"

Thẩm Thanh Thu rầu rĩ ừ một tiếng, "Thức tỉnh."

Nói xong bất chấp cảm giác thẹn thùng che trời lấp đất mà đến, Thẩm Thanh Thu cầm tay Tiêu Mộ Vũ, áy náy nói: "Thực xin lỗi."

Thực xin lỗi không nhớ rõ em, thực xin lỗi không nhớ rõ nhiệm vụ, làm em một người một mình chiến đấu vất vả.

Tiêu Mộ Vũ ánh mắt nhu hòa, nàng có thể cảm giác được trong lòng Thẩm Thanh Thu khó chịu, duỗi tay đem người ôm vào trong ngực. Không muốn nàng ấy bởi vì chuyện này mà tự trách, Tiêu Mộ Vũ siết nhẹ đốt ngón tay Thẩm Thanh Thu, cười nói: "Xin lỗi em chuyện gì? Vì đã ở trước mặt em khoe rằng chị có rất nhiều theo đuổi sao? Nếu là chuyện này, em đây tạm thời tha thứ chị."

Thẩm Thanh Thu nghẹn đến mặt nóng lên, nàng đem mặt chôn vào cổ Tiêu Mộ Vũ, cắn đối phương một cái, vừa làm nũng vừa dỗi nói: "Em thật đáng ghét, cái kia không phải chị có thể khống chế, đều do hệ thống ác thú vị, nào có người như em, nắm bím tóc người khác không buông."

Tiêu Mộ Vũ thấp thấp cười, trong lòng nói không nên lời an tâm cùng vui sướng. Ngay cả khi một mình nàng cũng có thể ứng đối mọi chuyện, nhưng có Thẩm Thanh Thu bên cạnh, loại cảm giác này hoàn toàn bất đồng, giống như gánh nặng trên vai được người dỡ xuống, nhẹ nhàng khoan khoái.

"Hiện tại trách em nắm bím tóc của chị, rõ ràng vừa rồi chị còn muốn chiếm tiện nghi em, có ai xấu tính như chị không."

Thẩm Thanh Thu muộn thanh nói: "Chị cũng không phải ngay lập tức nhớ ra, em hôn chị xong, chị liền cảm thấy có chút không thích hợp, thẳng đến khi em lấy ra Thuần Quân Kiếm, chị mới hoàn toàn thức tỉnh." Phảng phất một tầng sương mù đột nhiên bị thổi tan, trời quang trăng sáng, nhưng thật ra mà nói, với tính cách cường đại của nàng, những hình ảnh kia ập vào trước mặt, quả thực làm nàng hận không thể chui xuống đất.

Tâm tư vốn dĩ đặt ở việc dụ hống Tiêu Mộ Vũ tiếp tục hôn mình, Thẩm Thanh Thu còn không kịp nghĩ nhiều, Tiêu Mộ Vũ đã nhắc đến hai chuyện kia khiến nàng không chỗ dung thân, hận không thể đương trường nghẹn chết.

"A a!" Thẩm Thanh Thu càng nghĩ càng buồn bực, tất cả chuyện nàng làm mấy ngày nay đều tái hiện trong đầu, khiến nàng thật sự khó có thể chịu đựng. Nàng cư nhiên giữa đường kêu cứu mạng, còn bị dọa khóc thét trước mặt Tiêu Mộ Vũ, nhảy cái tường còn muốn Tiêu Mộ Vũ ôm, đã vậy còn gọi Trần Giai Kiệt là biểu ca.

[BH-Edit]Người chơi mời vào chỗ [Vô hạn lưu] - Thời Vi Nguyệt ThượngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ