☆Chương 58: Cô nhi oán (18): Chỉ có một người sống

1.7K 225 32
                                    

Thẩm Thanh Thu nghe xong cũng nhăn lại mi, nhưng nàng không nói chuyện như là đang suy tư cái gì. Mắt thấy thân ảnh Lão Tang sắp biến mất ở cuối hành lang, Thẩm Thanh Thu mở miệng: "Theo sau."

Không phải dò hỏi, mà là trần thuật.

Tiêu Mộ Vũ hiển nhiên cũng nghĩ như vậy, không chút do dự đứng lên liền đi phía trước. Thẩm Thanh Thu nhìn bóng dáng mảnh khảnh đĩnh bạt của nàng, trong lòng mạc danh ngứa. Chính mình đi nhanh vài bước, để sát vào nói: "Mộ Vũ, em có cảm thấy chúng ta càng ngày càng ăn ý không, điều chị nghĩ đến, em cũng nghĩ đến, chuyện chị muốn làm, em cũng muốn làm."

Tiêu Mộ Vũ không dừng bước, thần sắc trong mắt lại hơi sửng sốt, nhưng giây lát lướt qua. Nàng cứng rắn đáp: "Không cảm thấy."

Thẩm Thanh Thu thấp giọng nói: "Khẩu thị tâm phi."

Tiêu Mộ Vũ liếc nàng một cái: "Em muốn chị ngừng miệng, nhưng hiển nhiên chị không muốn."

Thẩm Thanh Thu lại lần nữa bị nghẹn, rõ ràng một tia đắc ý còn chưa kịp tuôn ra đã bị Tiêu Mộ Vũ mạnh mẽ nhét trở lại, thế cho nên khóe môi nàng khẽ nhếch, hai mắt hơi mở to, thật khó để nàng không còn vẻ diễm lệ quyến rũ, ngược lại trong vô tội mang theo điểm oán trách, làm Tiêu Mộ Vũ quay đầu không tự giác gợi lên môi.

Thẩm Thanh Thu đi ở mặt sau lẩm bẩm: "Chính sự quan trọng." Cho mình một cái bậc thang.

Hai người vẫn luôn đi theo Lão Tang đến phía sau cô nhi viện, nơi đó thế nhưng có một cánh cửa sắt, mặt trên treo một ổ khóa lớn rỉ sét loang lổ, sau cánh cửa chính là một căn phòng nhỏ.

Đây là điều mà hai người Tiêu Mộ Vũ trước đây hoàn toàn không biết, các nàng liền tránh ở sau một thân cây nhìn Lão Tang cùng căn phòng kia.

"Đông, đông, đông!" Trong phòng nhỏ yên tĩnh không tiếng động đột nhiên truyền ra từng đợt âm thanh, một chút so một chút nặng nề, như thể có ai đó đang ra sức chặt cái gì, vừa gấp vừa nặng. Âm thanh chẻ đôi không khí, nghe liền có chút khiếp người.

Lão Tang hiển nhiên cũng nghe thấy, hơn nữa Tiêu Mộ Vũ có thể cảm giác được hắn thực sợ hãi, chính là hắn cả người tựa như bị một bàn tay to bắt lấy, như con gà nhỏ bị xách tới gần.

Sắc mặt Tiêu Mộ Vũ khẽ biến, thấp giọng nói: "Không thích hợp."

Thẩm Thanh Thu biểu tình nghiêm nghị, tay trái lấy ra đao quân dụng, tay phải cũng rút khỏi băng vải, vận sức chờ phát động.

Ngay sau đó, tiếng chặt đột ngột dừng lại, một đạo thân ảnh đánh vỡ cửa gỗ căn phòng, từng chút đào thoát ra bên ngoài.

Thân ảnh to lớn này vừa xuất hiện, Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu lập tức ngây ngẩn cả người. Quần áo của vật kia rách mướp, khối tạp dề treo bên hông lung lay sắp đổ, loại rách nát này không phải do quần áo cũ sờn rách dẫn tới, mà là mạnh mẽ bị nứt vỡ, bởi vì thân thể người này cao ước chừng ba thước.

Cây đao chặt xương trong tay đối phương cũng rất lớn, đường kính bằng chiều cao một người, giờ phút này đối phương không nói hai lời liền vung đao chém xuống Lão Tang!

[BH-Edit]Người chơi mời vào chỗ [Vô hạn lưu] - Thời Vi Nguyệt ThượngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ