☆Chương 99: (23) Tiếng chuông đoạt mệnh

1.6K 232 17
                                    

Thời điểm này chính là ngày Lâm Tuyết táng thân biển lửa.

Tiếng chuông cảnh báo trước mỗi phòng liên tiếp không ngừng vang lên, thực mau liên miên một mảnh, làm người trong lúc nhất thời tinh thần hỗn loạn. Từng tiếng đoạt mệnh mang theo khẩn cấp thúc giục cùng khẩn trương, làm người vốn đang căng thẳng càng thêm hoảng sợ.

Tiêu Mộ Vũ cau mày, giữa đầy trời tiếng chuông cảnh báo ồn ào, nàng cảm thấy vô cùng tâm phiền ý loạn.

Nàng không khoẻ không có che giấu, Thẩm Thanh Thu vốn dĩ bắt lấy tay nàng, thấy thế thò lại gần vươn đôi tay thế nàng che đậy lỗ tai.

Âm thanh bén nhọn chói tai lập tức hòa hoãn xuống, mang theo điểm ong ong, nhưng vẫn rất rõ ràng.

Tuy nhiên loại cảm giác khó chịu làm Tiêu Mộ Vũ nôn nóng phiền muộn gần như đã biến mất.

Nàng ngẩng đầu nhìn Thẩm Thanh Thu, trong ánh mắt chuyên chú có tia thất thần cùng ngơ ngác, lại mang theo điểm mê võng.

Thẩm Thanh Thu thấy trong lòng thực hụt hẫng, nghiêm túc nhìn Tiêu Mộ Vũ, dán bên tai nàng nói: "Không có việc gì, chị ở đây."

Tiêu Mộ Vũ không nói chuyện, chỉ là nhìn nàng.

Chuông cảnh báo từng hồi giằng co hơn một phút, sau khi âm thanh ngừng, Thẩm Thanh Thu buông tay, có chút lo lắng mà nhìn Tiêu Mộ Vũ: "Xảy ra chuyện gì, nơi nào không thoải mái sao?"

Tiêu Mộ Vũ giống như còn chưa lấy lại tinh thần, khẽ lắc đầu: "Vừa rồi em đã nói sai vấn đề."

"Cái gì?" Thẩm Thanh Thu không phản ứng kịp.

"Em nói mình lý giải cảm giác của Lưu Nhã, nhưng rõ ràng những lời này chỉ càng chọc giận cô ấy, vậy mà em vẫn nói, em khống chế không được chính mình." Nàng nói xong, con ngươi thần sắc kịch liệt lắc lư, vội vàng dịch khai nhìn cảnh tượng xung quanh.

Thẩm Thanh Thu có chút mờ mịt, ngay khi nàng muốn nói chút gì an ủi, Tiêu Mộ Vũ đã khôi phục dáng vẻ thường ngày, hai mắt cảnh giác mà sắc bén thăm dò những dãy hành lang kỳ dị kia.

"Nếu Tô Cẩn các nàng cũng ở bên trong, vậy rất có thể nơi này không chỉ có chúng ta, những học sinh kia vốn là con mồi tất nhiên cũng sẽ bị đưa vào." Tiêu Mộ Vũ nói chuyện đã khôi phục trầm ổn, phân tích nói.

"Ừ, nhưng nó vẫn chưa tiết lộ cho chúng ta biết, phương thức đi săn hôm nay là gì." Thẩm Thanh Thu biết lúc này không phải thời điểm thảo luận chuyện khác, cho dù trong lòng có nghi ngờ cũng tạm thời áp xuống.

Nhưng tâm tình nàng một chút cũng không thể thả lỏng, hai đoạn tiếng nói không thể hiểu được kia rõ ràng là giọng của nàng cùng Tiêu Mộ Vũ, không biết là báo trước hay là uy hiếp, điều này làm cho nàng lần đầu có chút sợ hãi.

Sau khi hai người đi được khoảng 50 mét, Tiêu Mộ Vũ cơ bản thấy rõ kết cấu nơi này.

Khu vực săn bắn này rộng lớn vô cùng, đã vượt xa diện tích sân trường các nàng từng thấy ở đêm trước. Nó giống như một sân khấu khổng lồ, bên trong đặt vô số căn phòng 409, mỗi căn phòng độc lập giống như một khối vuông rubik tứ phương, từng khối từng khối chi chít như sao trên trời. Mỗi cái phòng thế nhưng đều  có bốn cánh cửa, dẫn ra bốn hành lang khác nhau, nói cách khác mỗi mặt một cửa, thực quỷ dị.

Rất kỳ quái chính là, ánh mắt Tiêu Mộ Vũ thực tốt, phát hiện trên một vài cánh cửa đều xuất hiện một ký hiệu màu đen, giống như "x".

Sau khi nhìn thấy dấu hiệu này trên cánh cửa gần nhất, Tiêu Mộ Vũ liền lưu ý, một đường băng qua các dãy hành lang nàng nhìn đến mấy căn phòng đều có dấu "x", có vài cánh cửa để trống.

Nàng trong lòng nghĩ nghĩ, những cửa phòng xuất hiện dấu "x" cũng không theo quy luật. Nhưng chỉ cần cửa bên trái có, cửa đối diện bên phải cũng sẽ có, nói cách khác chúng nó là lưỡng lưỡng tương đối xuất hiện, thông thường liên tục hai đôi cửa phòng trở lên. Nàng tạm thời chưa đoán được ý nghĩa của nó, nhưng có thể xác định một điều, nó tuyệt đối có ám chỉ.

Bên kia Thẩm Thanh Thu cũng không nhiều tâm tư đi tự hỏi cảnh tượng trước mắt, lực chú ý của nàng điều tập trung vào thứ bên trong cánh cửa. Bởi vì vô luận các nàng đi đến nơi nào, trong mỗi một cánh cửa trên hành lang đều khả năng có cái gì ra tới, nàng một chút cũng không dám lơi lỏng.

Đi một lát cũng không có cái gì đặc biệt, Tiêu Mộ Vũ thoáng dừng lại. Tuy rằng nàng đi qua phạm vi không lớn, nhưng mọi thứ được bố trí theo quy luật thực rõ ràng, nàng đại khái ở trong đầu vẽ ra một trương giản đồ, vì thế giải thích cùng Thẩm Thanh Thu và mọi người trong nhóm: "Trước mắt tôi chỉ có thể nhìn đến hữu hạn, nhưng số lượng phòng 409 hẳn là có rất nhiều, giống một đám quân cờ rơi trên mặt đất."

[BH-Edit]Người chơi mời vào chỗ [Vô hạn lưu] - Thời Vi Nguyệt ThượngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ