Chương 100: Anh muốn gì?

7.9K 447 27
                                    

Editor: Myy

____

Chúc Chúc 3 tuổi lần đầu tiên mặc âu phục, ngũ quan lờ mờ có thể nhìn ra chân dung của Lục Bắc Xuyên. Trên cổ thắt nơ bướm, chân đi giày da nhỏ, được cha bé dắt tay một lớn một nhỏ đi vào bữa tiệc rượu ăn uống linh đình.

Mặc dù mới 3 tuổi nhưng bé cũng không xấu hổ, không phát sinh tình cảnh khiếp đảm trốn ở sau lưng cha bé không dám lộ diện, mà ngược lại rất bình tĩnh thậm chí còn có chút hiếu kỳ đánh giá xung quanh. Ngoan ngoãn chào cô chú với mấy người bạn trên thương trường đến bắt chuyện với Lục Bắc Xuyên.

Lục Bắc Xuyên một tay nắm Chúc Chúc, một tay nâng chén rượu hàn huyên với mọi người. Đôi lúc vô ý buông lỏng tay Chúc Chúc, bé cũng vẫn rất ngoan đứng cạnh cha, không đi lung tung.

"Lục tổng, đây là con trai của anh sao? Thật đáng yêu, đường nét cũng thật giống anh."

"Cô ơi, ý của cô là, cha con rất đáng yêu sao?" Chúc Chúc ngẩng đầu nhìn người phụ nữ bưng ly rượu vang giọng điệu ngây thơ.

Lục Bắc Xuyên nhìn nhóc một cái, không có thần sắc trách cứ, bình thản ung dung uống ngụm rượu.

Tuy là trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ, nhưng câu này của Chúc Chúc vẫn trực tiếp khiến nữ nhân kia xấu hổ cười cười, "Bạn nhỏ à, ý của cô là, con rất đáng yêu, dung mạo rất giống cha, về sau lớn lên nhất định sẽ đẹp trai giống cha con."

"Cảm ơn cô, nhưng mà con lớn lên giống mẹ cơ."

'Cô' sắc mặt sững sờ, không còn tâm tư tiếp tục bắt chuyện, nói vài câu nữa xong lập tức bưng rượu vang rời đi.

Chúc Chúc níu lấy ngón út của Lục Bắc Xuyên, trong lòng thấp thỏm sợ cha sẽ tức giận, rụt rè ngẩng đầu nhìn hắn, nói: "Cha ơi, con muốn uống nước."

Lục Bắc Xuyên nhìn bé, "Nói nhiều lời như vậy rốt cục đã thấy khát nước rồi à?"

Chúc Chúc bĩu môi, vẫn còn có chút sợ, nhưng rất nhanh đã ưỡn bộ ngực nhỏ lên, hùng hồn lý lẽ nói: "Ngoại trừ mẹ và bà ra, không ai có thể nói chuyện với cha!"

Lục Bắc Xuyên không nhiều lời, chỉ gọi phục vụ bưng chén nước ấm cho bé.

Uống xong nước, Chúc Chúc ngồi xổm xuống bóp chân, rồi lại kiên cường đứng dậy, đứng bên cạnh Lục Bắc Xuyên.

"Mệt sao?"

"Không mệt ạ!"

Đứng ở bên cạnh hắn hơn hai tiếng, sức trẻ con cũng không chịu nổi. Hắn dẫn bé đến ghế sa lon cho bé ngồi xuống, lại gọi một nhân viên phục vụ đứng trông nhóc.

"Con ngồi đây nghỉ ngơi là được rồi, cha ở bên kia trò chuyện với chú đó mấy câu, chân con đau không cần đến tìm cha, cũng không được phép chạy loạn, nhớ chưa?"

Nói xong, Lục Bắc Xuyên lại bưng ly sữa bò cho bé.

Chúc Chúc bưng lấy ly sữa bò nóng hầm hập gật đầu nhẹ.

Trong trường hợp này vẫn là không nên quấy rầy cha thì hơn. Chúc Chúc nghĩ.

Ngồi đợi một lúc Chúc Chúc ngáp một cái, bé có thói quen ngủ trưa, bây giờ rất buồn ngủ, ngáp một cái, nước mắt sinh lý chảy ra.

[HOÀN]「Edit」 Tôi Mang Thai Đứa Bé Của Nhân Vật Phản DiệnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ