Cuốn sổ trên tay Yoongi rơi xuống sàn nhà, em chẳng còn đủ can đảm để đọc tiếp nữa. Những con chữ ấy in hằn vào trí nhớ của em, làm em thấy lo sợ, hoảng loạn và sau đó chính là cảm giác khinh rẻ bản thân. Vậy là bấy lâu nay, tình yêu thương của cả nhà họ Min dành cho em cũng chỉ là thứ tình cảm bị bỏ đi. Em đã từng rất tự hào vì bản thân được sinh ra ở nhà họ Min nhưng giờ thì sao chứ? Vốn dĩ ngay từ đầu, em đã không phải là huyết thống của Min gia, cũng chẳng phải là kết tinh cho tình yêu của ba và mẹ mà hai người hay nói với anh Myunghwan và em. Và rồi trong phút chốc em thấy bản thân mình mang một tội lỗi rất lớn, em cảm thấy có lỗi với ba Min và anh trai. Em muốn chối bỏ bản thân, muốn chối bỏ mình là Min Yoongi.
Hốc mắt Yoongi đỏ hoe nhìn tấm ảnh rơi ra từ cuốn sổ kia, omega ngồi xổm xuống, bàn tay run run cầm tấm ảnh lên nhìn. Đó là hình mẹ đang ôm em cười thật hạnh phúc, nụ cười của mẹ như bông hoa chi tử nở rộ, mềm mại và nhẹ nhàng. Người phụ nữ mà ba Min yêu nhất, người phụ nữ mà ba Min từng nói rằng dành cả đời cũng chẳng thể quên được. Thế mà mẹ lại lừa dối ba sao? Min Yoongi trăm ngàn lần cũng không muốn tin.
"Yoongi, em sao thế?" Haeun không thấy động tĩnh của Yoongi liền đi xem thử thì lại thấy omega ngồi xổm dưới sàn nhà, trước mặt là cuốn sổ đã cũ.
Yoongi nghe tiếng giật mình, vẫn giữ tư thế đưa lưng với Haeun đáp lại. "Dạ không, em không sao hết."
Haeun thấy biểu hiện của Yoongi kì lạ nhưng cũng không tra hỏi vào sâu hơn. Vừa lúc định nói với omega vài câu thì Kyungsuk lên tiếng. "Có rồi, có rồi."
Yoongi vừa nghe câu đó liền bỏ hết tất cả những chuyện kia cùng Haeun chạy đến chỗ Kyungsuk. Omega nhìn một lượt những giấy tờ có trong sấp tài liệu được lấy từ két sắt ra mà trong lòng như muốn vỡ òa. Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, em chỉ cần ba Min trở về.
"Dọn dẹp chỗ này rồi chúng ta đi thôi, càng sớm càng tốt." Haeun thấp giọng nói rồi cùng Kyungsuk thu dọn đồ đạc. Trong lúc đó, Yoongi đi tới chỗ hộc tủ lúc nãy, chần chừ một lúc em mới đem cuốn sổ cùng tấm hình bỏ vào trong balo.
"Đi thôi, Yoongi." Haeun đi tới nói với omega. Cả hai định tới chỗ cửa hầm nhưng Kyungsuk vừa nghe điện thoại xong vẻ mặt lại trở nên nghiêm trọng.
"Thư ký của Lee Haechan đang ở dưới. Chúng ta không thể xuống đó được. Chừng như hắn còn có ý định lên đây."
"Đi thôi, trước tiên hãy ra khỏi chỗ này." Haeun nói rồi nắm lấy tay Yoongi kéo đi, cả ba nhanh chóng ra khỏi hầm, đưa mọi thứ trở về như cũ.
"Hiện giờ chúng ta không thể xuống đó được, nhưng nếu hắn ta lên đây thì sẽ bị phát hiện. Chắc phải động tay động chân rồi." Haeun nói.
Kyungsuk quan sát xung quanh căn phòng rồi đi tới chỗ cửa sổ nhìn xuống.
"Chỗ này là ở cổng sau. Chúng ta có thể xuống bằng đường này." Beta chỉ tới nơi cửa sổ, mở balo lấy một bó dây ra, cố định một đầu ở cạnh cửa sổ để thả dây xuống dưới.
"Cậu xuống trước, Yoongi đi ở giữa, tôi sau cùng, nếu có bị phục kích thì có thể trở tay, tình hình không ổn thì liên lạc với bên ngoài. Yoongi được chứ?" Kyungsuk quay sang hỏi omega đang tâm tình không tốt.
BẠN ĐANG ĐỌC
Cam thảo nhà tôi
Fanfic"Tôi là người giám hộ của em." Kim Taehyung bộ mặt vẫn không có cảm xúc, nhàn nhạt phun ra mấy chữ. "Anh xem em là cái gì? Là con trai anh sao?" Yoongi tức giận giằng tay ra khỏi tay của Taehyung. Kim Taehyung tốt với em như vậy, nghe tin em gặp c...