53.Bầu trời bình yên

1.2K 153 8
                                    

Trời tối đen như mực chỉ có ánh đèn thắp sáng đường đi của khu nhà cao cấp, Kim Taehyung ngồi trong xe hơi nhìn lên phòng mình đang sáng đèn, phân vân không biết có nên vào nhà hay không. Nhìn điện thoại im lìm, tâm tình Taehyung muốn loạn lên, Yoongi ngày nay cũng chẳng gọi điện hay nhắn tin, Taehyung nhớ lại lời của Seokjin nói, chắc hẳn Yoongi đang lo lắng. Trầm ngâm suy nghĩ một lúc lâu, Kim Taehyung mở hộc trong xe, lấy ra một chai rượu. Alpha có thói quen để rượu trong xe, cũng không ngờ là mình lại dùng trong lúc cãi nhau với Yoongi.

Kim Taehyung đang uống đến say thì điện thoại sáng đèn, alpha nhìn màn hình một lúc rồi mới nở nụ cười ngây ngốc.

"Taehyung, em mong anh về nhà."

Kim tổng sau đó rời khỏi xe, bộ dáng nghiêm chỉnh bước đi vào nhà. Lúc này cũng đã khuya, người làm trong nhà cũng đã đi nghỉ ngơi hết, Kim Taehyung chậm rãi đi lên phòng.

Bên trong phòng chỉ còn ánh sáng vàng mờ mờ từ đèn ngủ, Kim Taehyung nhìn dáng người nằm xoay lưng vào trong kia liền cảm thấy hối hận. Taehyung bước tới cạnh giường, ngồi xuống dưới sàn nhìn gương mặt của Yoongi. Alpha như thể muốn khắc họa lại từng đường nét tinh xảo của Yoongi, từ hàng mi dài đến chóp mũi nhỏ đáng yêu và đôi môi mỏng. Hương cam thảo trong không gian lởn vởn trước đầu mũi làm Taehyung yêu thích. Anh đưa tay gạt vài sợi tóc xòa xuống trán omega, ánh mắt thâm tình mà trước giờ Taehyung chưa từng bày ra.

"Yoongi, anh xin lỗi em." Taehyung nói xong liền nấc cụt, sau đó gương mặt liền trở nên khổ sở. Alpha đưa tay đặt lên bụng của Yoongi, giọng cũng bị khàn đi. "Anh không có trách em việc em uống thuốc tránh thai, mà anh cảm thấy buồn lắm. Buồn vì tại sao Yoongi lại không nói với anh, anh có thể giúp em mua thuốc mà, anh có rất nhiều tiền, anh có thể dùng tiền của anh mua thuốc cho Yoongi mà. Em làm thế khiến anh cảm thấy mình là một thằng vô dụng, một thằng khốn nạn."

"Taehyung...anh..."

Yoongi vốn ngủ không sâu giấc, sau khi nhắn cho Taehyung một tin liền ép bản thân đi ngủ. Nhưng không bao lâu thì lại ngửi thấy hương tuyết tùng tỏa ra mỗi lúc một đậm liền biết Taehyung đã trở về. Omega không thể ngờ Kim Taehyung lại uống rượu rồi lại nói ra những lời kia. Lúc Yoongi không chịu được nữa, mở mắt ra thì thấy trên gương mặt đẹp trai, lạnh lùng kia toàn là nước mắt.

Yoongi như không tin được những gì đang diễn ra trước mắt mình. Taehyung trước giờ luôn bày ra bộ mặt lãnh đạm, không cảm xúc, là một tổng tài cao cao tại thượng. Khi cả hai bắt đầu yêu nhau thì Taehyung đối với Yoongi là dịu dàng, yêu thương. Nhưng Yoongi không ngờ rằng Kim Taehyung lại uống rượu đến say xỉn như mấy ông chú bợm nhậu, lại khóc đến khổ sở như thế kia. Hơn thế nữa, những lời nói của Kim Taehyung khiến Yoongi cảm thấy bản thân mình càng có lỗi.

"Em xin lỗi Taehyung. Anh sao lại thành ra thế này chứ?" Yoongi ngồi dậy, đưa tay ôm lấy Taehyung, vỗ vỗ tấm lưng rộng của người kia, như đang dỗ dành một đứa trẻ. "Anh đối với em là tuyệt nhất, chẳng phải vô dụng hay là khốn nạn như anh nói đâu. Kim Taehyung tốt với em nhất mà. Anh đừng tự nói bản thân mình như vậy, em khó chịu lắm."

"Nếu em có chuyện gì khó khăn thì em phải nói cho anh." Chất giọng Taehyung nhừa nhựa, tạo nên một vẻ lười biếng.

Nghe câu nói đó của Taehyung, Yoongi trầm ngâm một lúc lâu, sau đó mới nở nụ cười buồn. "Được, em sẽ nói cho anh biết, em cần một ít thời gian nữa." Một chút nữa thôi, Yoongi sẽ thành thật nói với Taehyung biết. 

Cam thảo nhà tôiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ