Chương 18

114 13 0
                                    

24

"Từ Mậu Nhiên đối xử với các cậu.....tốt không?"

Lưu Diệu Văn thu lại tiếu ý trong ánh mắt, hiển nhiên là ngay cả hứng thú chơi đùa cũng không có, trực tiếp đứng dậy muốn đi.

"Đừng đi!"

Mã Gia Kỳ biết mở đầu như vậy thực sự quá đáng, nhưng mà, ngay cả người đã học được tất cả các kỹ năng đặt câu hỏi như Mã Gia Kỳ, cũng không biết làm thế nào để mở miệng hỏi về đoạn quá khứ kia.

Cùng lúc đó, phản ứng của Lưu Diệu Văn cũng đã xác nhận phỏng đoán không tốt của Mã Gia Kỳ.

"Tôi, tôi, tôi không phải có ý này.....tôi chính là, tôi chính là....."

Lúc Lưu Diệu Văn nghe thấy Mã Gia Kỳ nói như vậy, con ngươi lộ ra chút tò mò, tựa như một đứa trẻ gặp được sự vật mới, luôn nhịn không được muốn biết thêm một chút, hắn suy tư một lát, lại ngồi xuống.

"Gia Kỳ ca ca, anh hẹn em ra đây, là bởi vì chuyện này?" Hắn nhìn vào mắt Mã Gia Kỳ, mang theo vấn đề của hắn, "Anh đã đoán được rồi, vì sao còn muốn hỏi?"

Mã Gia Kỳ nháy mắt sửng sốt, vì sao nhất định muốn biết.....

Bởi vì không biết, có những lúc ngay cả mức độ đau thương cũng không có con số phù hợp.

Vô luận là loại tình cảm nào, khi đã lan rộng đến vô tận, liền sẽ chuyển hoá thành tuyệt vọng. Mã Gia Kỳ ở trong cái tuyệt vọng này tựa hồ sắp ngạt thở rồi.

"Tôi muốn biết....." Mã Gia Kỳ âm thầm hạ quyết tâm, mở miệng nói.

"Muốn biết, bản thân có phải hay không cũng từng tổn thương anh ấy!?" Lưu Diệu Văn tiếp lời hắn.

Sau câu này hai người đều trầm mặc.

Ánh mắt Lưu Diệu Văn lưu chuyển trên gương mặt Mã Gia Kỳ, rất lâu sau, hắn khép mắt lại một chút, "Gia Kỳ ca ca, em ghét anh....." Tựa như sợ Mã Gia Kỳ nghe không rõ, hắn lại nhấn mạnh lại một lần. "Rất chán ghét! Anh biết không!"

Mã Gia Kỳ nghe xong ngược lại cũng không có phản ứng gì quá lớn, chuyện này hắn đã sớm biết, cho nên sự ngạc nhiên ấy hắn có thể thản nhiên xem nhẹ không tính toán, thiếu niên Lưu Diệu Văn thích nhất chơi trò đóng vai bỗng nhiên ở trước mặt hắn nói ra hết thảy, giống như một đứa trẻ rất thích chơi trò trốn tìm, lại đột nhiên chạy đến trước mặt ngươi nói với ngươi, đừng tìm nữa, tôi không muốn chơi nữa, bất thường!

"Tôi biết, cậu ghét tôi.....tới gần anh trai cậu....."

Lưu Diệu Văn chống hai khuỷu tay lên chiếc bàn giữa hai người, hai bàn tay chống dưới cằm, lúc nghe thấy Mã Gia Kỳ nói câu này, nhẹ lắc lắc đầu, hắn mở lớn đôi mắt to, "Ừm~đây không phải nguyên nhân chính, em ghét tất cả những người tới gần anh trai em, nhưng em có thể nhẫn nhịn được, nhưng anh ~ ai, dưới đại bộ phận tình huống, em nhịn không được~"

Mã Gia Kỳ nhíu mày lại nghe, hắn thừa nhận hắn có chút hoài niệm Lưu Diệu Văn của trước đây. Người này vậy mà có thể coi những lời như vậy là đương nhiên, nhất thời Mã Gia Kỳ cũng không biết là bội phục hắn thẳng thắn, hay là tiếp tục sâu sắc cảm thấy đầu hắn có bệnh.

Từ nơi sâu thẳmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ