Trong lúc chờ đợi đốc tờ đến thì cậu tư giúp hắn rửa sơ vết thương. Một lúc sau đốc tờ cũng đến, vết thương khá sâu nên mất khá nhiều máu, phải mất một lúc mới cầm máu lại được, đốc tờ cũng có nói khoảng hai ba ngày tới hắn mới tỉnh lại.
Bà hai và Thái Lâm bị lính Pháp giải đi, trước khi đi gã vẫn cố đi đến nắm lấy tay em thật chặt, Chính Quốc thẳng thừng hất tay gã ra, em lo cho hắn đến phát khóc thì làm sao còn thời gian quan tâm đến gã.
"Em đã từng yêu tôi chưa Chính Quốc?"
"Chưa từng, cả cuộc đời của tôi chỉ yêu mỗi ông hội đồng mà thôi."
Thái Lâm thẫn thờ bước đi cùng mấy tên lính Pháp, hoá ra trước giờ chỉ có mỗi gã yêu em chớ em chưa từng nghĩ đến gã dù một chút. Quãng đời còn lại gã và bà hai sám hối trong cô độc đi là vừa, vì tham vọng của bản thân mà nhẫn tâm giết chết bao nhiêu người vô tội.
Bà tư biết mình đã hiểu lầm ông nên không còn mặt mũi nào ở lại Kim gia nữa, quả thật lúc trước bà rất hận hắn nhưng giữa lúc thù hận ấy không hiểu sao bà lại nảy sinh tình cảm với người mình căm hận. Phần đời còn lại bà muốn nương nhờ nơi cửa Phật, chỉ như vậy mới khiến bà giảm bớt cảm giác tội lỗi đối với Thái Hanh, về phần cậu năm Nghĩa bà muốn giao lại quyền nuôi dưỡng cho Chính Quốc, có lẽ khi ở với em cậu Nghĩa sẽ có cuộc sống tốt hơn, như vậy sẽ tốt hơn khi ở với người mẹ tồi tệ này. Trước khi đi bà tư ôm hôn cậu Nghĩa một lúc lâu, dù có không nỡ nhưng bà vẫn quay lưng bỏ đi, rồi bà sẽ quay lại thăm cậu nhưng có lẽ là một ngày rất xa.
Điền Chính Quốc ngày nào cũng ở cạnh chăm sóc, mỗi ngày đều đều đặn lau mặt và tay hắn, em ngồi cạnh giường nắm lấy tay chồng mình, tay kia xoa xoa cái bụng tròn của bản thân rồi đặt tay hắn lên đó.
"Ông ơi, đây là con của mình đó, ông phải mau tỉnh lại để nhìn mặt con nghe ông."
Bà cả từ sớm đã xuống bếp nấu vài món cho em, chuyện xảy ra Chính Quốc là người mệt nhất, chăm sóc hắn cả ngày còn không ăn uống gì, người đang mang thai đáng lẽ ra phải ăn uống đầy đủ mới phải. Lúc biết em có thai bà bất ngờ lắm nhưng suy nghĩ lại thì đây là chuyện tốt mà không phải sao.
Mọi thứ quay trở lại như xưa, căn nhà bây giờ mới thật sự đúng với hai chữ "yên bình", qua việc lần này mới thấy được bản lĩnh của ông hội đồng Kim. Đám con Mận thiệt là khâm phục ông quá đa, ông cứ tính toán mọi chuyện như thần ấy, biết chừng nào tụi nó mới được một nửa như ông đây.
_
Hôm nay em để hắn ở nhà một mình còn bản thân theo bà cả và bà ba lên chùa cầu bình an cho hắn. Thú thiệt thì để hắn một mình em hổng yên tâm chút nào, mấy ngày nay em có xa hắn lúc nào đâu, bởi vậy vừa xong là em về nhà ngay.
Phòng ngủ trống trơn không có ai, Chính Quốc hoảng hốt chạy khắp nhà tìm kiếm, chợt em dừng lại khi thấy bóng lưng cao lớn đang đứng quay lưng lại với mình. Hai mắt đỏ ửng, sóng mũi cay cay, mọi thứ như vỡ oà khi Kim Thái Hanh quay lại nhìn em.
"Để em chờ lâu rồi."
"Ông ơi...hức...hức...ông ơi."
Chính Quốc không chờ đợi thêm mà chạy nhanh đến ôm chầm lấy chồng mình, tay em ôm chặt cổ hắn như sợ nếu buông lỏng thì hắn sẽ biến mất, hắn cũng vòng tay ôm trọn eo em.
"Đừng khóc mà, tôi đã tỉnh lại với em rồi không phải sao."
"Em sợ lắm...sợ ông bỏ em ở lại một mình."
"Tôi làm sao bỏ em được, vợ nhỏ của tôi xinh đẹp vậy mà."
Vì vợ nhỏ không chịu nín nên Thái Hanh phải đứng dỗ một lúc. Vô tình tiếng cãi nhau của thằng Nhàn với con Sen khiến hắn chú ý, cả nhà này còn lạ gì với hai đứa nó, tụi nó làm ở đây từ hồi còn nhỏ xíu tới tận bây giờ, nhìn thì hay cãi nhau vậy đấy chớ hắn biết tụi nó thương nhau lắm rồi.
"Hay đứa bây coi bộ hợp nhau dữ, ông cho phép tụi bây cưới nhau đó, mọi thứ ông sẽ lo liệu cho hai đứa bây ổn thoả."
"Dạ? Con với con nhỏ này hả, tụi con mà cưới nhau về chắc cãi nhau tối ngày chớ làm được chi, hổng cưới thì hơn đó ông."
"Con cũng nghĩ y như nó dị đó, cái mặt thằng này khó ưa muốn chết."
"Vậy hen, vậy ông cho con Sen cưới thằng Hải mày thấy sao Nhàn?"
Nó trợn trắng mắt ngẩng mặt nhìn hắn.
"Mà nghĩ lại thì cũng được đó ông, hông hợp thì lâu dài sẽ hợp thôi, con chịu thiệt cưới nó cũng được."
"Chịu thiệt là tao chớ có phải mày đâu, làm như tao sướng lắm vậy thằng kia."
Hai đứa mỗi đứa một câu không ai nhường ai. Dù là vậy thì hắn vẫn nhìn ra cái miệng tụi nó đang cười tủm tỉm, tụi bây còn non lắm, dễ gì mà qua mặt ông bây được. Bỗng nhiên thằng Sang từ nhà trên hớt hải chạy xuống báo tin cho hắn.
"Dạ thưa ông, ông bà Điền đến đây nói muốn gặp ông."
Thái Hanh quay sang nhìn em, cả hai nắm tay nhau bước nhanh vào trong, ông bà Điền vừa thấy đã đi đến kéo em về phía mình. Hắn không hiểu chi chỉ biết nhìn hai người họ chằm chằm.
"Tía má có chuyện chi mà đến tìm con vậy ạ?"
"Tôi muốn đến đây đưa con trai tôi về nhà, tôi không muốn để nó ở lại đây với ông nữa thưa ông hội đồng."
End chap 42
Chap này hơi ngắn nhỉ 🤔
mith💜
BẠN ĐANG ĐỌC
Vkook | Em Là Ai?
FanfictionQuá khứ hay hiện tại em vẫn là người tôi yêu nhất. 020422 - 170722