27

680 86 2
                                    

Hai người đã đi đến cây cầu có mái che nối đến hậu đài, hầu như tất cả mọi người trong hậu đài đều ở tầng trên, mà trước mặt... có quá nhiều Alpha.

Chu Chí Hâm vô lực cầu cứu, mà người đang dẫn đường mặt không biến sắc, giống như không hề để ý tới sự bất thường của Omega.

Có chút chật vật.

Chu Chí Hâm cực kỳ khó chịu, lần đầu tiên có những suy nghĩ u ám, tàn nhẫn nghĩ rằng những người này đều nên chết hết đi.

Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà có thể không quan tâm không nhìn tới... tùy tiện đạp đổ công sức của người khác.

Omega ngay trong khoảnh khắc ngọn lửa phát tình bốc cháy ngùn ngụt đã hiểu rõ.

Sân khấu mà bản thân tâm tâm niệm niệm, mong mỏi ngày đêm, e là không thể diễn được nữa.

Cánh tay đột ngột bị ai đó nắm chặt, ngay tại vị trí vết thương vẫn chưa lành, Chu Chí Hâm đau đớn, dùng hết sức lực đẩy mạnh người đang sáp tới trước mặt ra, quay người chạy theo hướng ngược lại. Omega chạy rất loạng choạng.

Trốn vào buồng cuối cùng trong nhà vệ sinh, người phía sau không lập tức đuổi theo, giống như đang trêu ghẹo chó mèo.

Chu Chí Hâm ở trong buồng vệ sinh mò điện thoại trong túi quần, gửi tin nhắn đến hộp thoại trên cùng, là nhóm nhân viên của tam đại.

Có lẽ là do tầng trệt ít người, tin nhắn gửi đi kịp thời, Omega thở phào nhẹ nhõm.

Ly thuốc kia có lẽ là để xúc tác kỳ phát tình, nhưng thuốc ức chế mà Chu Chí Hâm tiêm tối qua cũng rất mạnh, hai dòng nóng lạnh xung đột trong cơ thể, mồ hôi chảy đầm đìa.

Nóng lạnh đan xen, hạ thân của Chu Chí Hâm sớm đã cứng ngắc, đem theo thủy triều cuồn cuộn. Omega dựa vào tường, nghiến răng kìm lại âm thanh bản thân không chịu nổi.

Có tiếng hát truyền tới từ phía cửa.

Là giọng con gái, hát bài hát trước đây TNT từng phát hành, giọng hát ỏn ẻn, tâm trạng thích thú.

Tuyến thể của Omega đau nhức, miếng dán ức chế sau gáy giống như bị lửa đốt. Chu Chí Hâm gõ vào màn hình điện thoại mấy lần, nhìn thấy hình như có người trả lời, nhưng không còn đủ tỉnh táo nữa, suy nghĩ một hồi liền khóa màn hình, nhét điện thoại vào khung sắt đựng giấy.

"Ở đây à?"

"Chính là ở đây, vừa nãy tôi tận mắt nhìn thấy mà." là giọng của gã nhân viên đó.

"Ồ, vậy thì tốt, cảm ơn anh nhé, tôi đi tìm cậu ta." Người đàn ông không trả lời, cô gái tiếp tục nói: "Không phải còn đi đón Diệu Văn nữa sao? Mau đi đi, tôi và bạn học Tiểu Chu của chúng ta nói chuyện một chút chứ nhỉ, hahaha."

"Tiền đã vào tài khoản rồi, cút đi."

Người đàn ông nghe vậy cũng không hề tức giận, ngược lại còn nở nụ cười, có vẻ đã đi rồi. Tiếng hát của cô gái lại vang lên, Chu Chí Hâm bốc cháy còn dữ dội hơn trước, thuốc ức chế dường như đã hoàn toàn hết tác dụng. Omega cảm giác như có người đang bóp chặt cổ họng mình, không cho oxy xâm nhập, hít thở không thông. Cậu vươn tay kéo chiếc dây đeo trên cổ xuống.

[Trans | Văn Chu] Tham LuyếnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ