Không có ai nói với Lưu Diệu Văn, Omega sẽ mê người đến vậy.
Không có thuốc ức chế, cũng chẳng có miếng dán ức chế, căn phòng chỉ bật một ngọn đèn ngủ, tối đến ám muội, Chu Chí Hâm dán sát lên người Alpha, nắm chặt lấy tay hắn, hoa diên vĩ dường như đang nở rộ bên cạnh Lưu Diệu Văn.
Chu Chí Hâm ở trong bóng tối, nước da trắng nõn trở thành một mục tiêu rõ ràng, thợ săn chẳng cần tốn sức đã có thể bắt được con mồi. Người bị tóm nở nụ cười, Lưu Diệu Văn hỏi: "Đã lớn rồi sao? Còn học người ta đặt phòng?"
Omega không trả lời, kéo bàn tay của Lưu Diệu Văn đang tóm lấy cậu, mò vào túi quần bên phải.
Quần của Chu Chí Hâm có hơi chật, cách một lớp vải, Lưu Diệu Văn có thể cảm nhận được, là một ống thuốc ức chế.
Bác sĩ đã kê đơn cho Omega, nói là đề phòng trường hợp khi cậu đang ở trên sân khấu, có người sử dụng tin tức tố cố tình áp chế để ép cậu phát tình.
Lưu Diệu Văn lấy ống thuốc ức chế ra, qua ánh sáng mờ ảo, Alpha có thể nhìn thấy chất lỏng màu xanh lam đựng trong ống kim tiêm cầm tay.
Đây là thuốc phòng thân của Omega, Chu Chí Hâm muốn để Alpha giúp cậu tiêm thuốc.
Chu Chí Hâm dùng nỗ lực lớn nhất của bản thân, để mang lại cho Alpha cảm giác an toàn, dù cho biết rõ chính bản thân mình cũng chỉ có một chút đó thôi.
Lưu Diệu Văn cầm ống thuốc ức chế, sắc mặt nhàn nhạt nhìn không ra tâm tình, cánh tay lại giống như muốn bóp nát ống thủy tinh.
Trong một chuyến đi công tác bên ngoài, nhân viên mới đến của nhị đại từng cùng Lưu Diệu Văn nói chuyện phiếm, anh ta trêu chọc Lưu Diệu Văn, nói Chu Chí Hâm ngoại trừ ngoại hình đẹp thì có chỗ nào tốt?
Lưu Diệu Văn lần đầu tiên lạnh mặt với nhân viên công ty: "Anh này, anh quản nhiều việc quá rồi đấy."
Không có Alpha nào thích người ngoài phán xét Omega của mình cả.
Nhưng Lưu Diệu Văn cũng muốn hỏi mấy người đó, từng người từng người một nghi ngờ Chu Chí Hâm, rốt cuộc em ấy có chỗ nào không tốt?
Rõ ràng vừa nỗ lực lại vừa chăm chỉ, trân trọng sân khấu giống như mạng sống, rõ ràng vừa có trách nhiệm lại vừa nghiêm túc, quan tâm đến cảm xúc của đồng đội, rõ ràng bản thân phải chịu đựng rất nhiều gian khổ, nhưng trước giờ chưa từng than thân trách phận, vẫn luôn quý trọng bản thân.
Omega dẫn dụ còn có một con đường khác dễ đi hơn, cho nên ai cũng thiển cận tự mãn, cho rằng đứa nhỏ nhất định sẽ chọn con đường đó.
Nhưng Chu Chí Hâm vừa cao quý lại vừa kiêu ngạo, Lưu Diệu Văn nghe nhân viên của tam đại nói, Chu Chí Hâm đối với những lời nghị luận đó, trước giờ chưa từng nhẫn nhịn.
Chu Chí Hâm là một đứa trẻ rất thông minh, lại càng khiến người ta đau lòng.
Trước giờ em ấy cái gì cũng hiểu.
Mỗi một lời bóng gió, mỗi một câu nói ác ý, mỗi một ánh mắt ghét bỏ, đều đồng hành cùng Chu Chí Hâm mà lớn lên.
Người người cầm dao chĩa vào cậu, Omega vẫn một mình đứng giữa trung tâm.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Trans | Văn Chu] Tham Luyến
Fanfiction贪凉 - Tác giả: 唐 Translator: Kasper Link truyện gốc: https://tangwo548.lofter.com/post/1eefc29d_1cae25820 Bìa: fanart của @Ashsept (link weibo: https://weibo.com/u/7401612500) Thể loại: ABO, trời sinh một cặp, nhất kiến chung tình, phù hợp nhất, Omeg...