"Công tử, chúng ta có thể bàn thêm chút chuyện nữa được không?"
"Tiểu thư Aether?"
"Xin lỗi vì đã làm phiền anh thế này nhé."
Trên môi của vị tiểu thư lại là một nụ cười nhẹ nhàng. Albedo cũng lấy làm lạ.
"Tiểu thư còn khách sáo như vậy với ta nữa sao? Chúng ta là bạn mà, không đến mức phải quá khuôn phép đâu."
Chỉ thấy vị tiểu thư đã hơi cúi mặt, vành tai hơi đỏ lên, cười ngượng ngùng.
"Vẫn nên là khuôn phép một chút đi, tôi lo anh không thoải mái."
"Không có chuyện đó đâu, tiểu thư xin đừng nghĩ như vậy. Ở với tiểu thư rất thoải mái, ta không ngại những việc như vậy lắm đâu."
Aether nở một nụ cười nhẹ nhõm.
"Tôi chưa từng nghĩ sẽ được người khác bảo là ở cùng tôi rất thoải mái đâu. Cảm ơn công tử nhiều lắm."
Albedo gật gù.
"Phải, phải. Mấy tin đồn đó về tiểu thư đều chỉ là do bọn họ chưa từng tiếp xúc với cô mà thôi."
"Ngài sẽ mãi đừng về phía tôi chứ?"
"Ta đảm bảo, xin cô cứ an tâm."
Trước mắt tiểu thư, công tử nham quốc như đã trở thành một người khác trong nháy mắt. Anh nhìn tiểu thư, một ánh mắt lạnh lẽo và vô cảm.
"Ta không nghĩ tiểu thư sẽ là một người như vậy."
Ngài đang nói gì vậy chứ?
"Cô giết người rồi... Cô giết cô ấy rồi..."
Nếu tôi không làm như vậy, cô ta sẽ giết tôi. Tôi nói như vậy, ngài có tin tôi không?
Tại sao tôi lại hành xử như vậy? Tại sao hết lần này tới lần khác, tôi lại phải là người chịu đựng tất cả? Tại sao, tại sao?
Aether mệt mỏi mở mắt, nước mắt lại tự dưng xuất hiện nữa rồi. Cậu vốn không thích suy nghĩ quá nhiều, nhưng dạo gần đây thì cứ vẩn vơ những thứ linh tinh nhiều quá. Sao lại thành ra như vậy cơ chứ?
Cậu bị người của lãnh địa phong thần nhốt tại nơi đây đã hai tuần chóng vánh. Hết ngủ mơ lại tỉnh táo, cả trong mơ cũng tỉnh, dường như chưa bao giờ cậu có được một giấc ngủ an tĩnh giống như những người bình thường khác. Là cái giá phải trả của những tiên tri ảo ảnh sao?
Cửa của căn phòng cũ kỹ kẽo kẹt mở ra, một nữ hầu không mấy thân thiện mang theo mớ đồ ăn khó nuốt đem vào. Bày biện, chiếc bát súp bằng gỗ, một đĩa rau dại chế biến đơn sơ, ngày này qua ngày khác. Đến mức đã chẳng thể phân biệt nổi hôm nay là thứ mấy, năm nào. Chỉ có cơn gió lạnh lùa qua khe cửa sổ bé xíu mới giúp cậu biết được, mùa đông đến rồi.
Cậu lại bất giác nhớ đến anh ta nữa, bọn họ mới gặp nhau có nửa năm trước thôi, nhưng cảm giác cứ như đã qua cả thế kỷ. Nói như vậy cũng không hoàn toàn chính xác, hai người đã gặp nhau từ lúc năm tuổi rồi. Nhưng mới đây đó thôi mà bỗng dưng lại nhớ quá.

BẠN ĐANG ĐỌC
[XiaoAether] Lucid Dream
Hayran KurguMọi quan hệ giữa các nhân vật trong truyện đều sẽ bị mình sửa lại hết. Chắc chắn ooc. Đây không phải gender bender, chuyện quan trọng nhắc lại 3 lần!! Tình trạng: Hoàn thành