24

857 130 6
                                    

"Vậy... Cậu Venti, xin hãy nói lời đề nghị của cậu đi."

Aether không muốn bản thân sẽ tiếp tục bâng khuâng giữa hai làn nước trôi nữa. Buông bỏ đi, sẽ không còn những đêm lạnh giá, không còn những đêm đau lòng vì tự mình tổn thương nữa.

Cậu không muốn, hy vọng xa vời vào một thứ cảm giác bâng khuâng không rõ ràng cậu dành cho anh nữa.

"Hiện tại thì lãnh địa vực sâu đang rất yếu ớt vì phải thay máu toàn bộ, cô nói xem đúng không?"

Vì cậu là người đã hủy hoại nó, hủy hoại đi tư cách được sánh bước bên anh ta. Giọng nói trẻ con khi ấy vang vọng trong tâm trí rối bời của cậu.

"Phải rồi."

Aether khẽ rũ mi mắt, ánh mắt xa xăm lại hướng về khung cửa sổ bé teo. Tuyết rơi rồi.

"Vậy nên mối quan hệ giữa cô và cậu chủ nhỏ của nhà này phải minh bạch hơn một chút."

Không minh bạch, không minh bạch sao? Phải rồi. Mối quan hệ ban đầu giữa hai người, vốn nên chỉ là một tù binh với nỗi hận thù với kẻ đã hành hạ mình mà thôi. Không nên có thêm bất cứ cảm xúc cá nhân nào giữa hai người ngoài trừ hận thù nữa. Nhưng cậu, chính cậu là người đã gây ra mọi chuyện. Và giờ đã chính là lúc phải trả giá cho sai lầm của chính mình.

Tự mình gặm nhấm nỗi cô đơn khủng khiếp khi người rời đi, không nhìn cậu nữa.

"Vậy cậu Venti xin hãy nói tôi nghe về giải pháp của cậu đi?"

Cậu thanh niên trẻ đau khổ nheo mắt, cậu ghét cái cảm giác cô đơn và bất lực của bản thân mình hiện tại. Cũng chẳng rõ là bản thân mình đang mong muốn điều gì nữa. Giống như đã quá đắm chìm vào một thứ phù phiếm đẹp đẽ nào đó mà trở nên yếu đuối vậy. Lumine đã nói rất đúng, cậu đã trở nên quá yếu đuối và mềm lòng, không nên vì tình cảm mập mờ mà đau khổ thêm nữa.

"Hai người... Đừng nên gặp nhau nữa. Điều này sẽ tốt hơn cho cả hai, cũng là để bảo toàn tính mạng cho cậu."

Aether nhìn thẳng vào đôi mắt vô lo vô nghĩ của người trước mắt. Không, không đúng. Là ánh mắt như muốn xé toạc cậu ra thành trăm mảnh. Là cảm giác áp bách đến ngộp thở, ánh mắt ấy như khiến cho bầu không khí chung quanh như bị rút cạn.

"Anh đã biết được những gì rồi?"

"Đủ nhiều để khuyên cô mau chạy đi, tiểu thư Aether."

Chạy mau! Hắn ta chính là phong thần, hắn có thể xé xác con ra thành trăm mảnh đấy!

Cậu nghe được lời cảnh cáo vang vọng từ chính bản thân mình, giọng nói mềm mại đến ngứa tai của chính mình đang nhắc cậu chạy đi. Trước mắt đã chỉ thấy gió xoáy cuồn cuộn, cơn lốc dần lớn. Thứ duy nhất còn sót lại trong đầu cậu hiện giờ chỉ còn là phải chạy thoát.

Cậu không muốn chết, cậu còn tiếc nuối quá nhiều điều trong cuộc đời dở dang này. Cậu muốn khi  mở mắt ra mỗi sáng sẽ được nhìn thấy anh mỉm cười, cậu muốn cơ thể hai người hoà quyện vào nhau trong một đêm trăng mơ mộng. Cậu phải muốn sống sót, bên tai vang vọng giọng nói như đang hét lên của chính mình.

[XiaoAether] Lucid DreamNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ