Chương 21

13 3 0
                                    

Ngô Lạc mặc một chiếc áo khoác màu đen, anh bỏ giày ròng rọc của mình vào cốp xe minibus, vẫy tay chào tạm biệt mấy giáo viên khác và nhân viên quản lý phụ trách tuyển sinh, kéo khóa kéo áo khoác lên đến cao nhất, một mình theo địa chỉ Thất tử gửi tới tìm qua.

Trên bản đồ hiển thị chỉ có một km, nhưng mấy cái đường nhỏ rẽ trái rẽ phải, để tìm được gian cửa hàng kia khá tốn một phen công phu.

Ngô Lạc cuối cùng dừng lại trước một  chiêu bài rách nát hiu quạnh của một cửa tiệm, trên đỉnh đầu có một tấm biển in mấy chữ lớn màu trắng: " Đồ nướng Thất Ca  ", ngoại trừ vỉ nướng đặt ở phía ngoài cùng lỗ thông hơi, còn có mấy cái bàn vuông thấp rải rác, mắt nhìn nơi nào cũng đều dơ hề hề , tùy tiện cầm tờ giấy đều có thể lau ra một mảnh dầu cái loại này.

Ngô Lạc đối với hoàng mao đang bận rộn trong ngoài lo liệu sinh ý thổi tiếng huýt sáo.

Thất Tử mắt liếc ngang quay tới, tùy chân liền đá ngã một cái bình rượu, hắn đang muốn chửi đổng, bỗng nhiên nhìn thấy người tới, lập tức thay đổi phó khuôn mặt tươi cười, kích động chạy tới đối với Ngô lạc chính là một cái hùng ôm: "Lạc ca! Anh cái người bận rộn rốt cục bỏ được đến đây! Như thế nào? "Hắn châm một điếu thuốc, lại rút ra một điếu đưa tới, Thất tử luôn luôn không có chính hình, đứng cũng không quên run chân: "Huynh đệ, chỗ này của em không tệ đi? ”

Ngô Lạc châm thuốc hút lên, cười như không cười: "Không tệ cái gì? Liền hoàn cảnh này, giống như là tám trăm năm không lau qua cái bàn. ”

"Cái này anh không hiểu rồi!" Thất tử gọi một người dưới tay làm việc đi nướng đồ, chính mình cầm rượu tới rót cho Ngô Lạc : "Bây giờ người ta liền thích như vậy, vừa thấy hoàn cảnh kém như vậy mà còn chưa đóng cửa, vậy tuyệt đối là dựa vào hương vị thủ thắng, có vài người liền thích chui vào loại tiệm ruồi bọ này."

Rượu vừa uống qua ba tuần, người ngồi trong cửa hàng thế mà thật đúng là càng ngày càng nhiều, khu dân cư cũ ở phụ cận không ít, rất nhiều người trên đường về nhà thấy làm ăn khá khẩm đều dừng chân nhìn xung quanh, cuối cùng lại đến tình trạng không ngồi được.

Thất Tử chạy trước chạy sau ghi đơn lấy rượu, bưng một đĩa cá trích nướng đặt ở trước mặt Ngô Lạc: "Lạc ca nếm thử thôi, món ăn đặc trưng trong tiệm. ”

Hắn hít sâu một hơi thuốc, phun ra khói đồng thời làm một cái động tác hai tay chỉ trời khoe khoang, hai tay hai chân hướng về phía không khí múa loạn: "Rốt cục tự do, thật là mẹ nó sảng khoái! ”

Thất Tử ngồi mấy năm tù tính tình trương dương cao điệu không những không thay đổi, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng, lúc nhìn thấy ai qua đường bĩu môi, hắn lập tức oai miệng liếc mắt đứng lên liền muốn đi thu thập người nọ.

Ngô Lạc trái lại so với hắn ổn trọng hơn rất nhiều, anh làm ly bia, chậm rãi nói: "Có thể có chút bộ dạng làm ăn buôn bán được hay không? Bộ dạng này của cậu sau này ai còn dám đến. ”

Thất Tử cười ngây ngô vài cái, tiến lại gần hỏi anh: "Lạc ca, anh có hứng thú nhập hội hay không? Hoặc... Chúng ta cũng có thể đi làm điểm khác buôn bán . ”

Nhập Vũ _ CsfongNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ