Chương 1

5.6K 518 25
                                    

2022.08.05 10:05
Chúc bạn nhỏ Vương Nhất Bác sinh nhật vui vẻ! 🥰

。◕‿◕。

Tuy không có ba mẹ giống như những đứa trẻ khác, nhưng có Tiểu Thước ở cạnh, ở trong Cô nhi viện, Tai Nhỏ cũng không cảm thấy ngày tháng khó khăn buồn tủi lắm.

Tai Nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện, thường xuyên giống như một người lớn nhỏ tuổi, giúp Viện trưởng làm này làm kia, Tiểu Thước hơi hướng nội một chút, từ nhỏ đã ngầu ngầu, không chơi với những đứa trẻ khác, chỉ đi theo Tai Nhỏ, Tai Nhỏ làm gì cậu sẽ lặng lẽ làm cùng cái đó.

Hai đứa bé vừa xinh xắn vừa nghe lời, Viện trưởng cực kỳ thích chúng, nuôi chúng béo trắng ra, buổi tối Tai Nhỏ sẽ trốn trong chăn, nắn nắn đống thịt núng nính trên bụng mình rồi thì thầm to nhỏ với Tiểu Thước: "Anh béo như thế này, liệu còn có bố mẹ nào cần anh không?"

Trẻ nhỏ ở đây, nguyện vọng lớn nhất chính là có người bằng lòng nhận nuôi chúng.

"Sẽ có mà." Tiểu Thước luôn dỗ dành Tai Nhỏ, nghe cậu nói xong, Tai Nhỏ sẽ ôm lấy cậu ngốc nghếch cười khanh khách, tưởng tượng bố mẹ mình sau này sẽ như thế nào.

Nhưng thật ra Tiểu Thước không hề muốn Tai Nhỏ được nhận nuôi, cũng không muốn mình được nhận nuôi, thế nên cậu mới không biểu hiện tích cực như những đứa trẻ khác, cậu chỉ muốn cùng lớn lên với Tai Nhỏ, cậu không cần bố mẹ.

Nhưng may mắn không muốn có đó, lại cứ rơi lên đầu cậu, một cặp vợ chồng ngắm được Tiểu Thước, điều kiện của đối phương rất tốt, vào một gia đình như thế, cuộc đời sau này nhất định sẽ trải qua rất tốt đẹp, Viện trưởng vui vẻ nói tin này với Tiểu Thước, nhưng Tiểu Thước lại không chịu đi gặp bố mẹ mới của mình, trốn trong phòng ký túc, nắm chặt lấy tay Tai Nhỏ, không chịu nói bất cứ câu gì.

Mà Tai Nhỏ trước đây lúc nào cũng biểu hiện tích cực, lúc này lại biến thành nhút nhát rụt rè, trốn sau lưng Tiểu Thước, khuôn mặt nhỏ trề môi ra, chiếc miệng nín nhịn như sắp khóc.

Viện trưởng biết, bọn họ lớn lên cùng nhau, đã quen bầu bạn với nhau, không muốn chia lìa, Viện trưởng xoa đầu hai đứa nhỏ, an ủi chúng đừng sốt ruột, xem xem có thể thương lượng với người nhận nuôi, để bọn họ cùng nhận nuôi cả hai hay không.

Sau khi Viện trưởng đi, Tai Nhỏ mới "òa" lên một tiếng bật khóc thật lớn, anh lớn hơn Tiểu Thước một chút, trước đây luôn chăm sóc Tiểu Thước như một anh trai nhỏ, nhưng bây giờ Tiểu Thước phải đi rồi, anh cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, đây là lần đầu tiên anh lớn tiếng khóc quấy, cứ bám mãi tay của Tiểu Thước không chịu buông, kêu cậu đừng bỏ lại một mình mình.

Lông mày của Tiểu Thước nhíu chặt lại, lau nước mắt cho Tai Nhỏ, an ủi anh nói: "Anh đừng khóc, em không đi."

Hai bé con ngồi trong ký túc đợi Viện trưởng quay lại, Tai Nhỏ sợ sệt tới mức cơm trưa cũng không ăn, cứ ngồi trên giường bấm ngón tay mãi, như sợ chỉ cần chớp mắt là không thấy Tiểu Thước đâu nữa, đến Tiểu Thước đi vệ sinh cũng phải đứng sau mông cậu.

[Bác Quân Nhất Tiêu] Tai NhỏNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ