Chương 10

3.8K 434 66
                                    

Con người Tiểu Thước thật tốt, cũng chẳng hỏi nguyên nhân đã đồng ý luôn, vậy một vấn đề khác tới rồi, mặt mình thành ra bộ dạng này, làm sao mới có thể không khiến em ấy sợ đây?

A Tiêu thê thảm đeo khẩu trang lên, cưỡi con lừa điện nhỏ về nhà.

Vào cửa xong chuyện đầu tiên là đi soi gương, nhìn trái nhìn phải, nhìn một lúc phát hiện, mấy cái mụn nhỏ thôi mà, có vẻ dường như chắc là ừm thì cũng không dọa người đến mức đó.

Anh bê chỗ cẩu lương đã ngâm xong đi cho chó con ăn, vừa nói chuyện với nó, vừa tự an ủi mình: "Không nhìn kĩ thì sẽ hoàn toàn không nhìn ra, đúng không Tiểu Sài."

Không ngờ vừa ngồi xuống, Tiểu Sài mới chỉ một ngày không gặp, vừa nhìn thấy anh đã áu áu kêu thảm một tiếng, đồ ăn cũng không dám ăn nữa, lúc chạy giật lùi về phía sau gấp gáp quá, trượt chân một cái, nằm ngã ngửa bốn chân chổng lên trời.

A Tiêu suýt chút đã khóc luôn tại chỗ.

Xong rồi, chó cũng sợ chứ đừng nói đến Tiểu Thước nữa.

Nhất định không được để em ấy trông thấy.

Thế là ngày hôm sau, sau khi Trần Thước về nhà, nhìn thấy một người lén la lén lút, ở trong nhà vẫn còn đeo khẩu trang.

Trần Thước ngồi chuyến bay buổi chiều quay về, vừa hay là hôm A Tiêu hẹn bệnh viện thú cưng đến tiêm, buổi chiều đổi ca, mặt mày thế này cũng không có tâm trạng ra ngoài gặp người khác, tiêm xong anh liền bế Tiểu Sài về thẳng nhà luôn.

Anh đeo khẩu trang ngồi trên ghế, Tiểu Sài nằm bên cạnh gặm quả bóng đồ chơi, một người một chó tâm trạng phức tạp đợi Trần Thước về.

Sau khi Trần Thước đi vào cửa vẫn chưa phát giác ra điều gì bất thường, đặt hành lý xuống, đi đến nói chuyện với A Tiêu mới phát hiện ra có vấn đề, sao trông có vẻ tâm trạng không tốt lắm? Trời nóng thế này, ở trong nhà còn đeo khẩu trang gì chứ, nói chuyện với anh ánh mắt anh cũng cứ trốn tránh, Trần Thước nghiêng nghiêng đầu nhìn A Tiêu, "Anh sao thế?"

"Anh không sao!" A Tiêu vội vàng kéo cao khẩu trang lên, cảm giác sẽ bị cậu phát hiện ra ngay lập tức, quyết định chạy trước, "Anh về ở trong phòng."

"Anh qua đây." Trần Thước một phát túm lấy cổ tay anh, kéo người ta đến trước mặt mình, đưa tay lên tháo khẩu trang của anh xuống.

A Tiêu tự biết không phản kháng nổi, vùng vẫy cho có lệ một chút, liền buông tay không chống cự nữa.

Không ngoài dự đoán của anh, thật sự đã khiến Trần Thước giật mình, giây phút nhìn thấy mặt anh, lông mày Trần Thước lập tức nhíu chặt lại, giống như muốn nổi trận lôi đình, "Cái này là làm sao đây?!"

A Tiêu sợ cậu nhìn thấy khó chịu, vội vàng lấy hai chiếc móng thỏ che hai bên mặt, thành thật giải thích: "Em đừng sợ, cái này của anh là hôm đó, cái mặt nạ kia ý, hình như anh bị dị ứng rồi......"

Mặt nạ? Trần Thước á khẩu không nói được gì, sững người ra nửa ngày, cạn lời trợn mắt trắng một cái, nói với anh: "Đi thay quần áo."

[Bác Quân Nhất Tiêu] Tai NhỏNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ