Chap 74: Dao lam và thủy tinh.

20K 940 208
                                    

"Em ráng một chút, anh đến ngay đây."

Taehyung vừa giữ điện thoại vừa trấn an Jungkook vừa từ ghế sau đạp chân vào ghế lái thúc Choi Wook Sik nhanh chạy đến bệnh viện Angel.

Bên phía Jungkook, Song Min cẩn thận từng li từng tí gỡ từng cái dao lam ra.

"Anh Jungkook chịu khó nha. Em sẽ cẩn thận hết sức."

"Làm đi." Tone giọng đó vẫn điềm tĩnh, chỉ là thêm chút trầm khàn vì vừa khóc thôi.

Cái hộp quà thiết kế rất ác, mảnh thủy tinh vỡ được gắn vào bên trong thành hộp, chỉ cần đưa tay vào chắc chắn bị đứt tay.

Còn dao lam đếm ra hơn hai mươi cái rải đều bên trong hộp. Ghim trên tay phải Jungkook có bảy cái, hai cái trên mu bàn tay, bốn cái ở trong lòng bàn tay, một cái ghim vào đốt thứ hai ngón áp út.

Không có thuốc tê nếu là người khác đã la om sòm trời đất rồi. Nhưng Jungkook lại rất im lặng. Chịu không nổi mới xuýt xoa một tiếng thôi.

Vivian đứng bên cạnh lo lắng, vô cùng hối hận: "Nếu em mở ra kiểm tra thì bác sĩ Jeon đã không thế này."

"Đừng nói thế bé. Jungkook không trách em. Cậu ấy cũng không thích người khác đụng vào đồ của mình." Song Kang bên cạnh vỗ vai trấn an cô.

"Đúng đó. Có trách thì trách tên nào đạo đức suy tàn, tư duy bệnh hoạn gửi thứ rác rưởi vô nhân tính này đến."

Song Min vì đang phải tập trung gỡ dao lam và vụn thủy tinh trên tay Jungkook thôi. Cô mà rảnh rang còn mắng ác hơn nhiều.

Song Kang lầy lội mọi khi bây giờ cũng nghiêm túc lại, miệng độc ác mắng mỏ tên ngu đần gửi quà. Chung quy cũng vì lo lắng cho bạn.

"Má nó, bảo vật của khoa cấp cứu mà đứa nào dám làm vậy. Tôi mà gặp tôi rạch mặt ra."

Jungkook im lặng không nói. Vừa nãy bất ngờ bị đau, nước mắt tự trào ra, đến khi lấy lại bình tĩnh cậu liền trở về bộ dạng lạnh lùng với cả thế giới.

Chỉ có vẫn dịu dàng ậm ừ trả lời người trong điện thoại.

"Có đau không?" Taehyung một lát lại hỏi. Đa số anh chỉ hối tài xế là nhiều.

"Cũng hơi hơi." Jungkook hơi nhíu mày vì chiếc dao lam bị rút ra.

"Cố một chút, anh qua với em rồi đây."

Lâu lâu lúc Song Min gỡ mảnh thủy tinh hay dao lam ra, cậu vẫn khịt mũi một cái để ngăn nước mắt chảy ra.

Mỗi lần cậu khịt mũi, giọng mũi mang theo thập phần ủy khuất truyền qua điện thoại khiến Taehyung xót hết cả ruột gan. Lúc đó tiếng trấn an, dỗ dành càng vang lên nhiều.

"Đây đây anh đây nha, bé ngoan hết đau nha."

"Anh thương thương, chịu khó anh gần tới rồi."

"Hô biến! Xoá tan đi đau đớn của bé nhà anh."

"Đây anh tới bệnh viện rồi đây."

Câu này vừa thông báo, nhắm chừng chỉ hơn hai mươi giây sau Jungkook đã thấy mặt chồng trước cửa.

Bao nhiêu ấm ức theo nước mắt tràn ra khiến Taehyung không khỏi xót xa.

[Vkook - BTS] Tổng tài hắc bang và bác sĩ lạnh lùng.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ