Taehyung nhịp nhịp bàn tay lên ghế bành. Anh chính xác là đang ở tầng hầm của bang Sharp.
Tiếng gào thét thảm thiết của một người đàn ông trung niên xé toang khoảng không im lặng.
Một người đàn em cao to lực lưỡng không mặc áo vung roi đánh lên người trung niên đang bị treo ngược xuống.
Đứng gần đó còn vang lên tiếng của Park Bogum. Đi theo Taehyung đã lâu, công phu thẩm vấn chắc cũng chỉ thua mỗi chủ nhân .
"Biết cái gì thì mau nói đi, nhẹ nhàng bao nhiêu ra. Cứ phải chịu đòn roi khổ sở làm gì." Giọng điệu nửa cợt nhả nửa thâm hiểm tra hỏi vang lên.
Người đàn ông trung niên khó khăn thở dốc.
"Tôi... Tôi không biết... Tôi..."
"Không biết này !" Thuộc hạ cầm roi nghiến răng quất mạnh vào lưng hắn.
Taehyung vẫn im lặng quan sát. Anh chỉ hướng Bogum gật đầu nhẹ
Park Bogum ra hiệu cho người cầm roi dừng tay.
"Thả xuống."
Bản thân tiến đến gần, ngồi xuống trước mặt người bị đánh, đổi phương án đánh đòn tâm lý.
"Không giấu gì ông, người bị hại chính là tiểu gia chủ của nhà chúng tôi. Tiểu gia chủ nhà chúng tôi nhân hậu, hiền lành, giúp đỡ biết bao nhiêu người, chưa từng hại ai bao giờ. Nhưng bây giờ lại bị người ta tính kế hại bàn tay máu me tàn tạ."
Nhận thấy gương mặt người kia có vài tia biến sắc, ánh mắt tràn đầy hối lỗi. Park Bogum càng dùng giọng điệu thảm thiết.
"Tiểu gia chủ nhà chúng tôi còn làm bác sĩ phẫu thuật nữa. Bị tính kế bằng cái hộp đó, há chẳng phải sau này không thể cứu người, giúp đời được nữa hay sao?"
"Tôi... Tôi không biết là cái hộp đó sẽ dùng để hại tiểu gia chủ."
Ông ta nhăn nhó mặt mày, thần sắc có hơi hoảng loạn. Ông ta lê thân người đau đớn, bò lồm cồm đến chỗ Taehyung.
"Ông chủ! Ông chủ! Là tôi bị tiền làm mờ mắt! Tôi không cố ý hại tiểu gia chủ đâu. Tha cho tôi, tôi có tội, tôi biết tội rồi, tha cho tôi." Ông ta nói một câu, lại lạy lục một lần.
Ông ta là người chuyên nghiên cứu những món quà biến thái, cho những người có đam mê sưu tầm. Nhưng ông ta chỉ bán cho những người đặt làm, thường là những người giàu thoả mãn thú vui bệnh hoạn chứ chưa từng nghĩ chúng mang đi để hại người.
Taehyung nhìn thuộc hạ bên cạnh, họ hiểu ý lôi ngược người đàn ông kia ngược về phía sau, tránh để ông ta làm lão nhị mất hứng.
Taehyung ngồi hướng về phía trước, ánh mắt chết chóc xoáy sâu vào người đàn ông.
"Ông là người làm ra cái hộp đó. Bây giờ hỏi ai đặt làm ông không nhớ. Ông nhận tiền của ai ông cũng nghĩ không ra. Vậy thì tôi chỉ có thể trách tội lên ông chứ sao bây giờ." Taehyung bây giờ mới lên tiếng, giọng nói không trầm không bổng đủ khiến người ta toát mồ hôi.
Người đàn ông thở hồng hộc, mắt láo liên suy nghĩ, miệng liên tục lầm bầm.
"Để tôi nhớ... Tôi nhớ xem..."
BẠN ĐANG ĐỌC
[Vkook - BTS] Tổng tài hắc bang và bác sĩ lạnh lùng.
FanfictionThể loại: Sinh tử văn, Fanfiction, ngọt, HE... Kim Taehyung vừa là tổng tài vừa là lão nhị của Sharp. Anh vốn là một trong những người nắm gọn nền kinh tế của thành phố A. Một người lạnh như băng, tàn nhẫn như vậy lại bị ép cưới một nam nhân. Jeon J...