31 - "Anh Khơ Vũ ngốc thật đó!..."

263 36 16
                                    

"Are you jealous a?"

"No—"

Châu Kha Vũ ấp úng chối, nhưng lời mới kịp nói ra thì hai má của mình liền bị Doãn Hạo Vũ nựng yêu.

"AAA, học bá Châu vậy mà đi ghen với cháu. Anh nghĩ cái gì trong đầu vậy hả?"

Hạo Vũ vừa nựng yêu, vừa lắc lắc cái đầu của anh, làm cho tóc mái trở nên lòa xòa rủ hết cả xuống trán. Có cọng còn chích vào tay cậu nữa, nhột nhột.

Bị đứa nhỏ trêu, đương nhiên phải mất mặt rồi. Ai đời làm chú lại đi ghen với đứa cháu nhỏ xíu của mình cơ chứ. Châu Kha Vũ ôm lấy Doãn Hạo Vũ vào lòng, rồi đè cậu xuống giường.

"Chỉ có em."

Sợ rằng đứa nhỏ nằm bên dưới không hiểu hết ý của câu mình nói, vì bản chất thì câu nói ấy cũng chẳng có đầu đuôi gì. Anh nói lại:

"Trong đầu của anh chỉ có em."

Hạo Vũ phụt cười, nhưng cũng vì nụ cười ấy mà chân bị thương của cậu đụng phải vật gì đó trong phòng.

"A!"

Châu Kha Vũ nhớ ra cậu đang bị thương ở chân, hai người lúc này đang ở cùng một phòng cũng là vì anh lo cho chân cậu đang bị thương. Châu Kha Vũ lập tức chống tay ngồi dậy, nhìn xuống dưới chân bị thương của Doãn Hạo Vũ.

"Có phải anh làm em đau rồi không?"

Cậu chưa kịp trả lời thì anh đã ngồi bệch xuống sàn, đưa tay sờ lên lớp băng gạc y tế dưới chân của em người yêu nhà mình.

"Anh xin lỗi, anh sẽ cẩn thận hơn."

"Không phải đâu anh ơi, là do em, là chân em đụng vào cái gì đó nên mới bị nhói."

Châu Kha Vũ im lặng một hồi, Doãn Hạo Vũ cũng chẳng biết mở lời như thế nào để bắt đầu nói về một chủ đề gì, thành ra bao trùm cả căn phòng lúc này là một sự im lặng, im lặng đến kỳ quái.

Một giọt mồ hôi chảy xuống từ trán của Châu Kha Vũ, dù cho trời lúc này đang khá lạnh, trong phòng cũng chẳng có chút oi bức gì.

"Hạo Vũ, em sắp mười lăm rồi. Hai chúng ta là đang yêu sớm đó."

Còn chưa đầy hai tuần nữa là đến sinh nhật của Doãn Hạo Vũ, thật ra cũng chỉ là vô tình anh phát hiện ra. Vì trên danh sách điểm thi có kèm theo ngày sinh nên anh mới biết được chuyện này.

"Yêu sớm thì sao? Không phải người yêu của em là anh sao? Sớm hay muộn gì cũng đều là anh."

"Vậy... em có muốn công khai với mọi người không?"

Hạo Vũ im lặng, trong cái đầu nhỏ đang hồi tưởng lại chuyện gì đó. Cuối cùng cậu mở lời:

"Có phải anh nghĩ em vì không muốn công khai nên mới bị ngã cầu thang có phải không ạ?"

Châu Kha Vũ gật đầu. Đứa nhỏ ấy vậy mà đoán trúng phốc những gì anh đang suy nghĩ.

Doãn Hạo Vũ trông anh người yêu của mình lúc này thật ngốc, nhưng ngốc ngốc mới đáng yêu. Cậu chống tay lên nệm, toàn bộ lực dồn hết vào chân không bị thương mà đứng dậy, sau đó cũng ngồi bệch xuống đất.

Châu Kha Vũ lại bắt nạt bạn học Doãn lớp bên rồi!!! |kepat|Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ