Thấy Hoắc Nam Phong vẻ mặt ảm đạm đâu khổ trước mắt, A Lâm giận sôi máu, nhịn không được châm chọc nói:
“Hoắc đại thiếu gia làm ra vẻ hối hận không có ai xem đâu!”“Câm miệng!” Hoắc Nam Phong trên trán nổi đầy gân xanh, cảm giác huyệt thái dương thìch thịch mà đau, lồng ngực có chút khó chịu lại buồn phiền.
A Lâm tức giận hơn, không sợ chết mà nói to lên:
"Tôi càng không câm miệng! Tôi còn chưa có mắng anh đủ đâu! Lần trước anh liên lụy Thẩm Thần, làm hại cậu ấy thiếu chút nữa bị lửa thiêu chết, xong việc anh còn có mặt mũi yêu cầu cậu ấy tái hôn, da mặt cũng thật đủ dài, không đúng, tôi thấy anh xem không đơn giản là da mặt dày, còn rất dối trá!”“Anh có phải cho rằng tôi cái gì cũng không biết đúng không? Ha, Thẩm Thần đã sớm cùng tôi nói. Anh mặt ngoài nói hối hận cùng cậu ấy ly hôn, trên thực tế là thấy cậu ấy mang thai, liền đem cậu ấy làm như công cụ sinh để cho Hoắc gia các người. Anh luôn miệng nói yêu cậu ấy, chính là giam lỏng cậu ấy? Hạn chếtự do của cậu ấy?”
Hoắc Nam Phong trong mắt hiện lên một tia chật vật, nắm chặt tay, cắn răng nói:
“Đó là bởi vì em ấy luôn muốn rời khỏi tôi! Nếu em ấy ngoan ngoan ở bên cạnh tôi, tôi tuyệt đối không sẽ làm như vậy.”"Logic cường đạo!” A Lâm lộ ra biểu tình phẫn nộ.
“Nếu anh thật tình đối đãi Thẩm Thần, câuh ấy như thế nào sẽ nghĩ rời đi? Anh đừng giảo biện! Từ đầu tới đuôi, anh cũng chưa tôn trọng Thẩm Thần, anh chỉ là đem cậu ấy coi như một sủng vật mà thôi.”
"Tôi nói cho anh biết, yêu một người, là tôn trọng người ấy, bảo vệ, yêu thương người ấy. Anh làm được điểm nào? Anh làm cậu ấu ở trước công chúng bị người nhạo báng, làm hại cậu ấy thiếu chút nữa chết trong đám cháy, lại vì tư dục bản thân theo dõi cậu ấy! Anh làm như vậy cũng xứng nói yêu cậu ấy là sao?”
Nói tới đây, A Lâm khoanh tay trước ngực, cố ý đánh giá trên dưới Hoắc Nam Phong liếc mắt một cái, khinh thường nói:
"Tôi thấy anh là tự mình cảm động đi? Đừng tưởng rằng anh nói từ yêu rất cao quý đối với anh ra, nhưng Thẩm Thần hắn không hiếm lạ!”“Không hiếm lạ” ba chữ này giống như một cái tát tát vào mặt Hoắc Nam Phong, đánh đến hắn trống rỗng trong đầu, ngực rét run, đôi tay nắm chặt trong đầu lại thả lỏng ra.
Hắn không tìm thấy bất cứ lý do gì để phản bác A Lâm.
Bên tai vẫn như cũ là tiếng mắng cuat A Lâm, nhưng mà Hoắc Nam Phong trong đầu đầy hỗn loạn, cái gì cũng nghe không vào.
Lúc vừa mới lại đây, hắn giống như một dã thú hung hãn, đúng lý hợp tình tới tìm A Lâm muốn người. Giờ phút này bị mắng đến mặt xám mày tro, chỉ có thể chật vật mà rời đi. Thật thảm hại.
A Lâm sau khi hắn đi ra ngoài ở phía sau mạnh mẽ mà đóng cửa lại.
Hoắc Nam Phong đứng ở cửa thang máy, trong đầu lộn xộn, căn bản không thể bình tĩnh mà tự hỏi. Hai chân như muốn khụy xuống, mỗi đi một bước đều nặng nề không thôi, giống như cái xác không hồn.
BẠN ĐANG ĐỌC
Ly Hôn Nhất Thời, Truy Thế Hoả Tá Tràng
Ficción GeneralKết HE nha mấy bà. Không có SE đâu nha dù tôi thích ngược nhưng chịu không được kết SE Tác giả : Giang Hoa Tự Hoả Văn án: [ vả mặt, tra công biến trung khuyển, ly hôn xong tra công ngoài mặt nói không yêu, thân thể lại rất thành thật ] Thời điểm...