Cô bỗng nhiên ngẩng đầu hướng hắn nhìn lại, ánh mắt lấp lóe e ngại, thân thể cũng vô ý thức về sau sắt rụt lại, Bạch Duyên Đình lúc này mới ý thức được mình đã làm gì, thấn sắc nổi giận trên mặt dần bình phục lại, không ngừng điều chỉnh hô hấp để cho mình tỉnh táo.
Hắn muốn bước lên an ủi cô, thế nhưng vừa mới đi một bước liền gặp thấy cô vội vàng rụt về sau, trong lòng của hắn đau xót, lại cũng không kịp nghĩ nhiều như vậy, vội vàng dừng bước lại, một mặt khẩn trương hướng tới cô nói: "Thật xin lỗi Khanh Khanh, hù dọa em rồi sao?"
Cô chầm chậm bình tĩnh trở lại, khóe miệng ôm lấy một vòng trào phúng cười: "Đây mới là là con người thật của anh đúng không Bạch Duyên Đình? Anh che giấu bản thân phi thường xuất sắc, nửa điểm cũng không nhìn ra."
Trong giọng nói của cô mang theo nồng đậm ý trào phúng, hời hợt, tựa như hắn trong đôi mắt cô như vật vô dung không đáng nhắc tới.
Hắn chỉ cảm thấy trái tim tựa như nhận bị đâm một nhát, chỉ sững sờ nhìn cô không biết nên nói cái gì, hồi lâu sau hắn mới tự giễu cười một tiếng, bởi vì cảm xúc lăn lộn, bởi vì trong lồng ngực kiềm chế để hắn hít thở không thông khổ sở, giọng nói bên trong lộ ra nồng đậm khàn khàn.
"Khanh Khanh, tôi cũng là con người, cũng có sướng vui giận buồn, thời điểm tôi gặp nạn cũng sẽ nong giận, chỉ là tôi bình thường luôn luôn có thể khống chế tốt tâm tình, chỉ là một người bình thường cố gắn ẩn nhẫn mà thôi."
Trình Khanh Khanh không nói chuyện, cũng không có nhìn hắn, Bạch Duyên Đình há hốc mồm, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì, thở dài, mặt lộ vẻ mỏi mệt nhìn cô nói: "Em nghỉ ngơi thật tốt đi, tôi gọi dì Trương lên dọn dẹp một chút."
Từ ngày đó, hai người hạn chế giao tiếp, đôi khi tiếp vài lời khách khí với nhau, không nói lời thừa thãi, rõ ràng là vợ chồng lại xa cách giống như người xa lạ.
Trình Khanh Khanh vẫn là thường xuyên đi thăm ba Trình, Bạch Duyên Đình vẫn như cũ sắp xếp người đi theo cô, chỉ là sau khi biết Bạch Duyên Đình luôn cho người theo giám sát, thì càng nhìn hắn cô người càng cảm thấy không vừa mắt.
Hôm nay, sau khi từ bệnh viện ra, cô định sẽ mua một ly cà phê, người này vẫn là đi theo, Trình Khanh Khanh rốt cục không thể nhịn được nữa, hướng tới hắn tức giận nói: "Anh còn đi theo có tin tôi ra đường lớn chính cho xe đâm tôi đâm chết không! !"
Người này không nghĩ cô tức giận như vậy, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm như thế nào, Trình Khanh Khanh liền cũng không muốn nhiều lời nữa, trực tiếp đi qua đường đối diện đi mua cà phê, mà hắn quả nhiên không đi theo, chỉ là cách một con đường một mực nhìn chằm chằm kia vào quán cà phê.
Trình Khanh Khanh mua cà phê đang muốn đi ra ngoài, vừa mới quay người lại đụng vào đối diện, xui xẻo cà phê trên tay vấy vào người, cô vội vàng lùi lại, hướng tới người kia mà nói: "Xin lỗi, tôi vô ý".
Người này đội một mũ lưỡi trai, lại mang một cái kính râm màu đen, cho dù che chắn như thế nhưng Trình Khanh Khanh vẫn có thể nhận ra dưới chặp kình kía chấn chắn là một gương vô cùng tuấn mỹ.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Edit] SỦNG NGƯƠI TẬN XƯƠNG
RomanceSủng ngươi tận xương Tác giả: Tử Thanh Du Nguồn: Wikidich Editor: Hàn Sai Sai Tình trạng: Chương 66 (hoàn) Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại , HE , Tình cảm , Xuyên việt , Ngọt sủng , Ấm áp , Duyên trời tác hợp , Kim bài đề cử Đời trước, T...