Chương 4: Ấm áp

294 9 0
                                    

CHƯƠNG 4: ẤM ÁP- TỬ THANH DU

Chẳng được bao lâu hai đứa trẻ được người đàn ông mặc tây trang kia dẫn đến sau đó liền rời đi, yên lặng đóng cửa lại.

Mà hai tiểu bảo bối đứng cạnh Baba ở cửa không có tiến tới, Trình Khanh Khanh tức khắc có chút co quắp, thật cẩn thận nhìn chúng: "Các con sợ mẹ sao?"

Lời nói vừa thốt ra, lại thấy bé trai vội vàng rải chân ngắn nhỏ lộc cộc chạy tới rồi đột nhiên nhào vào cô trên đùi, mang theo tiếng khóc nức nở lại quật cường nói: "Con mới không sợ mẹ đâu!"

Bé gái cũng đi theo tới, đôi tay kéo một bàn tay cô dán ở trên mặt, mở to mắt to gắt gao nhìn cô.

Trình Khanh Khanh ngồi xổm xuống, một tay một đứa giúp bọn chúng đem nước mắt trên mặt lau đi, ôn nhu nói: "Thực xin lỗi, mẹ sinh bệnh không thể chăm sóc các con."

Hai đứa nhỏ cũng chưa từng nghĩ đến cô sẽ thân cận với chúng như vậy, như lễ vật khó mà có được, bé trai vội vàng nắm tay cô áp trên mặt cọ cọ, âm thanh non nớt hướng đến cô nói: "Không quan hệ, mẹ sẽ nhanh chóng khoẻ lại."

Bé gái tương đối ngượng ngùng, không thích nói chuyện, giờ phút này lại đem một đôi bàn tay nhỏ mũm mỉm vòng qua cổ cô, lại dùng khuôn mặt nhỏ tròn xoe cọ cọ mặt cô, dường như muốn an ủi cô, lại dường như mượn động tác này cảm thụ một chút hơi ấm trên người cô.

Trình Khanh Khanh một tay đem chúng ôm vào lòng, ngửi mũi sữa trên người chúng, cô cảm giác đầu quả tim chính mình như là bị một đôi tay nhỏ nhẹ nhàng vuốt ve một chút, uất thiếp đến kỳ cục.

"Các con có thể nói cho mẹ các con tên gọi là gì không?"

Lời này vừa nói ra, hai tiểu gia hỏa đều ngẩn người, sôi nổi quay đầu hướng ba ba chúng nhìn, hắn đứng ở một bên nhìn mẫu tử ba người dịu dàng thắm thiết đến xuất thần, nam nhân này bị hai tiểu gia hỏa nhìn đến mới hồi phục tinh thần lại, vội vàng nhìn chúng cười cười, ôn nhu giải thích: "Mẹ sinh bệnh, chuyện trước kia không thể nhớ, các con mau giới thiệu một chút ."

Bé trai gật gật đầu, liền khanh khanh hưng phấn nói: "Con kêu là Bạch Tiểu Cảnh, là con của mẹ." Hắn duỗi quá một bàn tay tới sờ sờ đầu tóc bé gái lại nói: "Em ấy kêu Bạch Tiểu Nhã, là em gái con, cũng là con của mẹ."

Trình Khanh Khanh liền yêu thương sờ sờ mặt chúng: "Nguyên lai là Tiểu Cảnh cùng Tiểu Nhã."

Đứng ở một bên Bạch Duyên Đình nâng cổ tay nhìn nhìn đồng hồ, thấy thời gian không sai biệt lắm liền đã đi tới, đôi tay dặt ở trên vai hai đứa nhỏ, ôn nhu nói: "Mẹ vừa mới tỉnh lại, không thể quá mệt nhọc, hiện tại thời gian cũng không còn sớm, các con trước cùng Vương thúc thúc đến trường học, về sau lại đến thăm mẹ, được không?"

Tiểu Cảnh đột nhiên nghĩ đến điều gì đó liền nắm tay Bạch Duyên Đình đang đặt ở trên vai cậu, trên mặt mang theo khẩn cầu: "Ba ba đem mẹ về nhà được không?"

Bé gái cũng đi qua bắt lấy ống tay áo hắn quơ quơ, một đôi mắt to đầy cõi lòng chờ mong nhìn hắn.

Bạch Duyên Đình nhìn thoáng qua Trình Khanh Khanh, lại vẻ mặt từ ái nhìn hai đứa nhỏ, bàn tay to xoa xoa đầu chúng, cười nói: "Được, các con đến trước trường học, chờ đến khi tan học là có thể nhìn đến mẹ."

[Edit] SỦNG NGƯƠI TẬN XƯƠNGNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ