Chương 20: Ngọt ngào (tiếp theo)

127 5 1
                                    

Chương 20: Ngọt ngào (tiếp theo)

Oanh! Giống như là một tia chớp đột nhiên nện xuống đỉnh đầu, Bạch tiên sinh vội vàng buông bà xã ra.
Trình Khanh Khanh chỉ cảm thấy chính mình dường như làm tội ác tày trời chuyện lại bị con nhìn thấy, trong lúc nhất thời tự trách đến kỳ cục, nhìn vẻ mặt tò mò nhìn bọn nhỏ tức khắc 囧 đến cũng không biết nên nói cái gì.

Hai tiểu gia hỏa cũng không biết đã đứng ở cửa bao lâu, nhìn nhiều hay ít, bọn họ cái dạng này bị bọn chúng thấy được thật đúng là xấu hổ đến muốn chết.

"Vừa rồi không phải còn ngủ say sao? Như thế nào mới một lát liền tỉnh?" Bạch Duyên Đình cố ý xụ mặt hỏi.

Bằng hữu Tiểu Cảnh chớp một đôi tinh lượng lượng nhìn mặt baba lại nhìn sang mặt mẹ, đô đô cái miệng nhỏ: "Ba mẹ các ngươi ở nơi này thân thân sao? Đều không mang theo chúng con."

Bạch Duyên Đình, Trình Khanh Khanh: "......"

Trình Khanh Khanh vội vàng phục hồi tinh thần lại, ngồi xổm xuống - thân hướng hai bảo bối vẫy vẫy tay nói: "Muốn, như thế nào không muốn a, mau tới đây thân thân với mẹ !"

Bằng hữu Tiểu Cảnh cùng Bằng hữu Tiểu Nhã liền vội vội rải chân ngắn nhỏ chạy đến mẹ, một người một bên trên má mẹ hôn một cái, mà Trình Khanh Khanh cũng ở trên mặt chúng mổ một chút.

Lúc này làm xấu hổ giảm bớt một ít, coi như là cái gì cũng chưa phát sinh, nắm tay hai cái tiểu tử đi vào nhà ăn, chuẩn bị ăn sáng.

Ăn sáng xong, Bạch Duyên Đình vẫn là tự mình đem cô đưa đến Phòng Nhiếp ảnh, đem xe ngừng ở cửa, Bạch Duyên Đình tự mình mở cửa xe cho cô, chiếu cố cô xuống xe lúc sau lại tha thiết dặn dò: "Không cần suy nghĩ nhiều quá, nhớ kỹ lời tôi đã nói cùng em ngày hôm qua, ân?"

Trình Khanh Khanh gật gật đầu, Bạch Duyên Đình liền yên tâm đưa cô đi vào, Trình Khanh Khanh đi vài bước quay đầu lại phát hiện anh còn đứng ở xa nhìn chằm chằm cô, thấy cô nhìn qua liền hướng cô cười cười.

Hôm nay là ngày đẹp trời, ánh sáng bắt đầu đẩy lùi đi sương sớm, nơi anh đứng, ánh mặt trời bao phủ như một tầng vầng sáng, cả người như hòa vào ánh mặt trời, mọi ấm áp đều như không tập trung trên người anh.

Hắn tươi cười cũng cùng người của hắn giống nhau, ấm áp, tốt đẹp nhất thời gian, mà anh đối với cô lộ ra mạt cười xinh đẹp nhất, Trình Khanh Khanh trong lúc nhất thời chịu không nổi kinh hỉ, cầm lòng không đậu chạy tới nhào vào trong lòng ngực anh.

Bạch Duyên Đình thật ra không dự đoán được cô sẽ làm như vậy, cả người đều có chút ngốc, anh nhíu mày, vẻ mặt lo lắng: "Làm sao vậy Khanh Khanh?"

Cô đem khuôn mặt nhỏ chôn ở trong lòng ngực anh: "Không có gì, chỉ muốn ôm anh."

Bạch Duyên Đình bật cười: "Như thế nào lớn như vậy lại giống đứa trẻ thích làm nũng."

[Edit] SỦNG NGƯƠI TẬN XƯƠNGNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ