Vốn quen hắn đã lâu, nhưng cô chưa từng thấy thành cái dạng này. Kể cả khi còn bé, hắn bị người khác chê cười không có ba, bI một đám trẻ vây quanh ném đá, bị đánh đến thương tích đầy mình hắn cũng suy sụp như bây giờ.
Chỉ là Trình Khanh Khanh không quan tâm bộ dạng đáng thương của hắn, mặt không biểu tình hướng tới hắn nói: "Tôi với anh chẳng có gì để nói, nếu anh nhất định muốn nói, có thể trực tiếp nói chuyện với chồng tôi."
"Chồng?" (*Lão công 老公) Hai từ này đâm hắn đến ngập tràn thống khổ.
Bạch Duyên Đình lúc này cũng đi lên ngăn cản, ánh mắt anh lạnh như băng sắc mặt ngưng trọng, cả người lộ ra một cổ khí thế đáng sợ, dường như chỉ cần bước đến một bước đến gần anh liền duỗi tay vặn gãy cổ.
"Hạo Hiên, nếu chuyện của cậu cùng Trình Khanh Khanh đã qua đi, vậy hãy tiếp tục nhìn về phía trước mà đi, cậu liên tục tìm cô ấy gây rối là muốn gì? Huống chi, giờ cô ấy chính là chị dâu của cậu, cùng chị dâu của mình dây dưa không rõ, cậu hy vong Bạch gia trở thành trò cười của mọi người sao?"
"Chị dâu?" Bạch Hạo Hiên cắn hai chữ này, đột nhiên cất tiếng cười to, cũng không biết cười bao lâu, hắn đột nhiên thật mạnh gào rống một tiếng, giống như là dã thú tuyệt vọng khàn cả giọng tru lên: "Trình Khanh Khanh, em dựa vào cái gì muốn đối xử tôi như vậy?!"
Trình Khanh Khanh cảm thấy thực buồn cười, cô dựa vào cái gì đối hắn như vậy? Hắn cùng nữ nhân khác ở trên giường sung sướng, thời điểm âm thầm đâm cô một dao hắn sao không tự vấn bản thân mình?
Cô yên lặng dời ánh mắt, để lại cho hắn một cái bóng dáng lạnh nhạt, cô đây chính là muốn nói, cô hiện tại đã không còn lời nào để nói cùng hắn, bao gồm thống khổ của hắn, cô cũng nhìn không tới!
Sau đó Bạch Duyên Đình kêu vài người tới đem Bạch Hạo Hiên mang đi, Trình Khanh Khanh đã quên mất ngày đó cô rốt cuộc có rơi lệ hay không, chỉ là sau khi Bạch Hạo Hiên bị người mang đi cô nhớ rõ Bạch Duyên Đình ôn nhu đối cô nói: "Khanh Khanh, có anh ở đây, em cái gì đều không cần sợ hãi, hiểu không?"
Không bao lâu sau, cô cùng Bạch Duyên Đình liền kết hôn, Bạch Tuệ Nhiễm cùng Dương Hân là cô phù dâu, kết hôn không quá mấy ngày cô liền trở về trường học.
Cô trường học ở kinh thị, cách rất xa Ký Thành.
Trở lại trường học, cũng không biết là bởi vì thoát ly bầu không khí âm trầm của Ký Thành kia hay do áp lực học tập mà cô quên đi đau xót, tâm cô cũng dần bình ổn trở lại.
Thẳng đến cô hoàn toàn bình tĩnh lại cô mới phát hiện chính mình phạm sai lầm như thế nào.
Cô không tôn trọng bản thân lại càng không tôn trọng Bạch Duyên Đình, chỉ vì trốn tránh đau khổ mà cô tùy tiện trao bản thân cho anh, tùy tiện gả cho anh, cô rõ ràng không hề yêu anh, ngay từ đầu cô chỉ lợi dụng việc anh thích cô, lợi dụng tình cảm của anh.
Cô biết chính mình sai rồi, chính là cô lại không tư cách hối hận, suốt một thời gian dài cô không biết phải đối mặt với Bạch Duyên Đình như thến nào, không biết phải đối diện với cuộc hôn nhân này như thế nào, cô vùi đầu vào âm nhạc, tham gia đủ loại cuộc thi, kể cả sở thích chụp ảnh bị lãng quên đã lậu cũng không bỏ qua, rong ruỗi khắp nơi chụp ảnh.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Edit] SỦNG NGƯƠI TẬN XƯƠNG
RomantizmSủng ngươi tận xương Tác giả: Tử Thanh Du Nguồn: Wikidich Editor: Hàn Sai Sai Tình trạng: Chương 66 (hoàn) Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại , HE , Tình cảm , Xuyên việt , Ngọt sủng , Ấm áp , Duyên trời tác hợp , Kim bài đề cử Đời trước, T...