Chương 3: Hài tử

347 10 1
                                    

Chương 3: Hài tử

Cô nhớ rõ cô đã chết, khi tỉnh lại đã ở bệnh viện, không chỉ có thân thể khoẻ mạnh mà cả diện mạo cũng có chút biến hóa, trên người quần áo hàng hiệu xa lạ, những người đó luôn miệng gọi cô là Bạch thái thái, còn có đột nhiên xuất hiện một nam nhân đối với cô đầy ôn nhu với trong đầu đột nhiên nhiều ra hiện ra ký ức đoạn ngắn không thuộc về mình.

Đây không phải đang nằm mơ, bởi vì cô có thể cảm giác được rõ ràng khi hắn vừa mới ôm cô trên người truyền đến một cổ ấm áp, nếu không phải nằm mơ, rõ ràng đã chết nguyên nhân gì mà xuất hiện ở chỗ này?

Vì cái gì khi tỉnh lại liền biến thành Trình Khanh Khanh, Bạch thái thái?

Là bởi vì cô trọng sinh sao? Trọng sinh thành người tên Trình Khanh Khanh, rốt cuộc người này cùng cô là quan hệ gì? Vì cái gì cùng cô lớn lên lại giống nhau như vậy?

Xem ra Trình Khanh Khanh hẳn là bị bệnh, bằng không như thế nào sẽ ở bệnh viện, còn có, từ những lời bác sĩ cùng người nam nhân này vừa mới nói, cô rất có khả năng là bệnh tâm thần, bằng không người khác sao có thể hỏi cô xem bọn họ là quái vật. Hơn nữa, nếu cô có thể trọng sinh trở thành Trình Tranh Tranh, vậy thì theo lý thuyết hẳn Trình Khanh Khanh trước kia đã chết.

Suy nghĩ này thực quá mức tưởng tượng, linh hồn trọng sinh, mượn xác hoàn hồn, loại sự việc này còn chỉ có ở TV cùng tiểu thuyết mới có thể thấy được.

Nhưng trước mắt dường như cũng chỉ có loại giả thuyết mới này có thể giải thích cô vì sao xuất hiện ở chỗ này......

Nam nhân ánh mắt vẫn như cũ tha thiết chăm chú nhìn ở cô, cô trong lúc nhất thời không biết muốn nói gì với hắn.

"Tôi......" Cô kỳ thật muốn giải thích cho hắn, cô cũng không phải là vợ hắn, cũng không phải là TRÌNH TRANH TRANH làm hắn kích động, làm hắn mừng rỡ như điên, nhưng chính là vừa mở miệng cô lại không biết nên nói như thế nào với hắn, thật chất chuyện này quá huyền ảo, ngay chính cô cũng không dám tin tưởng càng đừng nói là hắn, thứ hai, cũng không biết vì cái gì cô đối với người này lại có cảm giác mạc danh đau lòng, hắn vui vẻ như vậy, kinh hỉ như vậy, cảm tình của hắn mãnh liệt như thế, nếu nói cho hắn cô cũng không phải vợ hắn, người vợ chân chính của hắn đã chết, loại cảm xúc vừa đi qua hy vọng lại tuyệt vọng nhất định sẽ làm hắn thống khổ bất kham.

Do dự một lát, cô buông xuống đầu, thấp giọng hướng hắn nói: "Kỳ thật...... Tôi không nhớ rõ anh là ai, ý tôi là, tôi không nhớ rõ sự tình trước kia, cũng không phải tất cả đều không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ một ít ký ức mảnh nhỏ, tỷ như tôi đã từng vô cùng đau khổ, tra tấn chính mình, thời điểm ấy anh xuất hiện và sẽ ôm tôi."

Tuy rằng che giấu chân tướng, nói như vậy nhưng cô vẫn là có chút lo lắng, có chút lo lắng hắn sẽ thất vọng, lúc cô nói hắn không phải quái vật hắn thậm chí cao hứng đến rơi lệ, chỉ sợ hắn cho rằng bệnh của cô tốt lên, vợ hắn đã khoẻ mạnh trở lại, lại ngay sau đó cho hắn một chậu nước lạnh, cao hứng của hắn cùng thất bại vơi đi hơn phân nửa đi?

Hắn chính là chăm chú nghe cô nói, giờ phút này nghe được cô nói, biểu tình trên mặt hắn chậm rãi thu liễm, trong mắt hiện lên mấy tia phức tạp, hồi lâu lúc sau hắn hơi hơi hạ lưng đi đến đem mặt đối mặt với cô, trên mặt mang theo kinh ngạc lại không có thất vọng: "Em không nhớ rõ?"

[Edit] SỦNG NGƯƠI TẬN XƯƠNGNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ